“Anh về lúc nào mà em không biết thế?” Tôi vui mừng trả lời điện thoại.
“Về được hai ngày rồi.” Giọng điệu của anh đều đều khiến tôi thấy hụt hẫng, xem ra tôi chẳng quan trọng chút nào, khi nào đi, khi nào về, tôi không cần phải biết.
Ngay lập tức, tâm trạng của tôi giảm xuống rất nhiều, không nói gì, anh nói thẳng với tôi: “Chuyện đó em đừng xen vào, cứ làm tốt việc của em là được rồi.”
“Ý anh là gì?” Tôi không hài lòng lắm.
“Em khoẻ lắm hay sao hả?” Anh hỏi thay vì trả lời, giọng điệu rất mạnh mẽ, giống như đang có tâm trạng tồi tệ vậy.
Tôi không nói gì, cúp luôn điện thoại, thầm nghĩ anh hãy nếm thử cảm giác của người bị cúp điện thoại đi.
Tôi đợi rất lâu nhưng anh không gọi lại khiến tôi hơi thất vọng.
Tâm trạng của một người thật là, có thể một lời nói, một ánh mắt hay một hành động đều có thể ảnh hưởng đến nó, giống như bây giờ, tâm trạng vốn dĩ đang tốt đẹp của tôi lại bị anh làm cho rối tung lên.
Tôi cầm điện thoại nghịch một lát, chợt nhớ ra đã mấy ngày rồi tôi không gặp Y Mộc, cả Đào Tuệ San nữa.
Tôi gọi cho họ, đường dây của Y Mộc đang bận, tôi gọi cho Đào Tuệ San, cô ấy nghe điện thoại bằng giọng oán giận: “Cuối cùng em cũng nhớ đến chị rồi.”
“Chị và Y Mộc y như nhau, đều giống chị dâu Tường Lâm.” Tôi giận hờn nói, cô ấy cười khúc khích.
“Chị đã nghe nói em đón mẹ về rồi, nhưng vẫn chưa gặp!” Cô ấy nói: “Không biết bao giờ em mới ở nhà.”
“Em không ở nhà thì chị không đi à?” Tôi lạnh lùng hừ giọng, cô ấy cười khanh khách.
Cô ấy nói rằng có một câu lạc bộ rất tốt, có thể tắm suối nước nóng, thức ăn cũng rất ngon, cô ấy hỏi tôi có muốn thư giãn không.
Trước đây làm gì tôi được đối xử thế này chứ, chỉ có hai cái, không con cái thì ở nhà, vừa nghe có chỗ tốt như thế, tôi vui vẻ hưởng ứng, còn bảo gọi Y Mộc đi luôn.
Nhưng điện thoại của Y Mộc cứ bận suốt, tôi liền thấy bực bội, cô ấy đang nấu cháo điện thoại với ai vậy? Khét lẹt hết rồi!
Tôi đi xuống lầu, lái xe đến địa chỉ mà Đào Tuệ San gửi.
Liên hệ với Đào Tuệ San tốt như vậy đấy, không cần lo tìm chương trình, đối với Đào Tuệ San, đây chắc chắn là công việc của cô ấy.
Chỗ nào mới mở, chỗ nào có đồ ăn ngon và vui vẻ, có thể gặp những người nào… cô ấy đích thị là một kho tàng thư giãn và giải trí.
Tôi lái xe một mạch đến đó, thật sự là không hề gần, lại chợt phát hiện nơi này cách Cảnh Sơn Nam Uyển không xa, hèn gì nơi này có suối nước nóng.
Tôi vừa đỗ xe thì điện thoại reo, là của Y Mộc, hình như đã nấu cháo điện thoại xong.
“Cậu nấu cháo điện thoại với ai vậy, cừ thật, cả tiếng đồng hồ!” Tôi cũng phàn nàn.
“Ôi, đừng nhắc nữa, người ta là tiểu thư khó hầu hạ.
Muốn nói người này hả, thật đặc biệt, vừa ló mặt ra, mặt trời sáng lạn, lơ lửng trên trời!” Miệng cô ấy liến thoắng như súng máy, tần suất rất cao, tôi vừa phàn nàn chuyện ban nãy thì cô ấy đã bùng nổ tâm trạng với tôi rồi.
“Cậu đang nói ai vậy?” Tôi xen vào.
“Một ngôi sao nổi tiếng của công ty chúng tớ, trước giờ vẫn chẳng có tiếng tăm gì.
Nếu bàn về diễn xuất thì cũng tầm thường thôi, không biết gặp phải vận may gì mà vừa ló mặt đã trở thành lưu lượng gì đó.
Cũng thật bất thường, không biết đã đạp trúng sợi gân nào mà đùng một phát liền nổi tiếng, lúc này chắc mặt mày đang rạng rỡ lắm.”
“Cấp dưới của cậu à? Đó chẳng phải là chuyện tốt sao?” Tôi an ủi.
“Má ơi… ổn ổn thôi.
Tớ nghi ngờ mấy năm nay cô ta nằm gai nếm mật, dốc sức nghiên cứu làm thế nào để nổi tiếng, dáng điệu này…” Cô ấy có vẻ tức giận không hề nhẹ.
“Thôi bỏ đi, bớt giận lại.
Xử lý xong chưa? Tan làm rồi chứ?” Tôi ngắt lời đang than thở của cô ấy, mọi người sắp trở thành chị dâu Tường Lâm hết rồi.
“Ừ, đúng, đừng đùa giỡn với oai phong của người khác! Nói đi, có chuyện gì!” Giọng điệu của Y Mộc đã dịu lại.
Tôi nói với cô ấy về nơi mà Đào Tuệ San nói, cô ấy vui vẻ đồng ý: “Chờ nhé, tớ tìm một cánh cửa dễ đi đã.
Lát gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi mới chợt nhớ ra là phải gọi cho mẹ nói tôi cùng Y Mộc và Đào Tuệ San ra ngoài ăn cơm, không về nhà ăn.
Lúc này tôi mới yên tâm cất điện thoại, xách túi chuẩn bị xuống xe, nhưng vừa ngẩng đầu định đẩy cửa bước xuống xe thì cảnh tượng trước mắt lại khiến tôi rụt tay lại..