Sau Ly Hôn Tôi Hô Mưa Gọi Gió


Lòng tôi bắt đầu hoảng loạn, nhưng sau đó lại cố gắng giả vờ cứng rắn.

“Xin lỗi, tôi không biết anh đang muốn nói tới câu nào?” Tôi vẫn giữ thái độ hờ hững như cũ, không có cảm xúc.

“Có gì cần nói em cứ hỏi.

” Anh nhìn tôi.

“Không có!” Tôi bướng bỉnh đáp lại một câu.

“Em chắc chắn là không có?” Tức khắc, con ngươi âm u lạnh lẽo của anh quét về phía tôi.

“Nếu anh Bùi gọi tôi tới là để làm khó tôi, vậy thì xin lỗi, tôi xin phép ra về!”
Tôi không có thời gian ở đây giằng co với anh, nó chẳng hề có ý nghĩa gì hết, chi bằng trở về làm bạn với người nhà của tôi.


Đôi mắt anh trầm xuống: “Em cứ vậy mà muốn thoát khỏi anh, không muốn làm rõ những nghi vấn trong lòng em sao?”
Chỉ một câu của anh đã đánh thẳng vào trái tim tôi, như thể anh có con mắt nhìn thấu lòng người, trước nay đều có thể nhìn thấu trái tim tôi.

Tôi chột dạ cụp mặt xuống, tôi không phủ nhận việc mình vẫn còn tơ tưởng về anh như trước, cũng không phủ nhận cảm giác tim đập nhanh hơn bình thường khi gặp anh, nhưng tôi không cho phép tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp.

Anh một bên thì xảy ra tai tiếng với ngôi sao nổi tiếng làm xôn xao dư luận, một bên lại buộc tôi phải hứng thú với anh, loại thủ đoạn quá thấp kém này có khác gì Tân Hạo Đình? Với anh, tôi chẳng có chút giá trị nào, nhưng tôi không thể hạ thấp bản thân mình được.

Cảm xúc của tôi, tâm tư của tôi, làm sao anh có thể không nhìn ra được? Nhưng anh vẫn ở bên ngoài yêu đương trai gái, thậm chí còn không thèm để ý để truyền ra tai tiếng, anh có từng để ý tới cảm nhận của tôi sao?
Anh làm như vậy thì để làm gì chứ? Căn bản anh không hề đặt tôi trong lòng, sự tồn tại của tôi trong mắt anh vẫn luôn nhỏ bé cực kỳ.

Tôi phát giác vào khoảng thời gian này bản thân đã bị Bùi Thiên Vũ mê loạn tâm trí, căn bản là anh đã xem nhẹ tôi, vậy vì sao còn… Cảm thấy hứng thú với tôi?
Thú thật dù là thế thân cũng được, hay chơi chơi cũng thế, tôi dường như chỉ muốn nói với anh “tôi chơi không nổi!”
Nhưng những lời đồn đại bên ngoài không thể không để ý, cho nên tôi tránh xa anh một chút cũng tốt, nhanh chóng hồi tâm, chưa kể tôi căn bản không thể chịu thêm nổi bất kỳ tổn thương nào nữa.

Tôi vừa mới bò ra khỏi ngôi mộ mà Tân Hạo Đình xây cho tôi, vậy nên tôi không thể lại tiến vào một ngôi mộ khác nữa.

“Nếu không phải giữa chúng ta còn có sự hợp tác, có phải em không muốn gặp anh không?” Anh bình tĩnh hỏi, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

Tôi chớp chớp mắt, hờ hững mỉm cười, nếu anh đã nói như thế, vậy hôm nay nói câu đó với anh có lẽ cũng tốt.

“Đúng vậy!”
Tôi theo bản năng lùi về sau hai bước, tay siết chặt lấy túi, bình tĩnh đối diện, mà chung quy vẫn là cố gắng duy trì sự bình ổn trong giọng nói: “Anh Bùi, ngay từ lúc bắt đầu, chuyện chúng ta quen biết là đã một cảm xúc sai lầm.

Tôi thừa nhận có thể chính những cảm xúc mất mát của tôi đã khiến anh lầm đường, tôi nghĩ chúng ta căn bản không có khả năng tiến gần đến mức này.


Tôi nuốt nước bọt, hít sâu một hơi.


“Tôi không xứng với anh, tôi không phải đồ chơi, càng không thể giúp anh bất cứ cái gì, tôi là Lăng Hoa Dao, không phải… Bất kể kẻ nào khác, tất thảy đều là hiện thực, tôi không phải là người anh cần, tất cả những gì xảy ra thời gian qua chỉ là sai lầm, khiến anh nhận sai người.


Ba chữ “Lâm Doãn Nhi” nói tới miệng, nhưng cuối cùng lại bị tôi nuốt ngược trở vào.

Hai tay Bùi Thiên Vũ ôm ngực, bất động lại nhìn tôi, ý tứ vô cùng rõ ràng, đó là anh đang chờ tôi nói tiếp.

“Anh là bá chủ tập đoàn Bác Duệ Thiên Vũ, anh có toàn quyền đưa ra quyết định, nếu anh không muốn tiếp tục hợp tác nữa cũng không sao cả, các dự án trong tay vẫn chưa được khởi công anh có thể thu hồi, trên thương trường chỉ nên nói chuyện làm ăn, tôi không hy vọng sẽ dính líu đến yếu tố tình cảm trong đó.


Nói xong lời này, tôi cảm thấy bản thân vô cùng dứt khoát.

“Cho nên, tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ kĩ, quyết định xong thì cho tôi biết, tôi sẽ không, cũng không có tư cách so đo với anh.


Ngừng một chút, thấy anh vẫn im lặng không nói gì, tôi nói thêm: “Nếu dự án hợp tác trước đó có cần liên lạc gì, anh không tiện thì tôi có thể để Vệ Triết bàn bạc với anh, Lăng Hoa Dao tôi làm việc luôn muốn thập toàn thập mỹ, đến nơi đến chốn.

Cho nên, chất lượng công trình sẽ không đem lại phiền toái cho anh đâu!”

Tôi cố gắng thể hiện thái độ mạnh mẽ hơn.

Anh nhấp một ngụm rượu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của tôi, tôi tự tin cho rằng, việc khắc chế cảm xúc của tôi không hề có một lỗ hổng.

Tôi chớp chớp mắt, hơi rơm rớm: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi.

Tôi nhớ lúc trước đã từng nói qua, cảm ơn anh đã ở bên tôi trong lúc tôi khó khăn nhất, giúp đỡ tôi tại thời điểm tôi bất lực nhất, làm cây đỡ cho tôi! Cảm ơn anh!”
Tôi không tự chủ được cúi đầu trước anh, cứ việc hèn mọn, miễn là chân thành.

Tôi chưa bao giờ phủ nhận điều này, anh thực sự đã giúp đỡ tôi, hơn nữa còn là người duy nhất có thể đem lại sự kiên cường giúp tôi đứng thẳng, không mất tôn nghiêm.

“Vậy là xong rồi?” Anh hỏi với ý vị sâu xa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận