Sau Ly Hôn Tôi Hô Mưa Gọi Gió


Tôi đột nhiên phát hiện, ở cánh cổng bên ngoài, chiếc xe kia vẫn dừng ở đó, tim tôi lập tức ngưng một nhịp, bên trong phòng vẫn bật đèn, chắc chắn anh có thể nhìn thấy bóng tôi, giờ muốn tránh cũng không kịp, tôi đứng sững tại chỗ, nhìn một lát, dứt khoát kéo tấm rèm lại.

Sau đó tắt đèn, tôi đứng bên cửa sổ, nghe ngóng bên ngoài, hốc mắt hơi ướt, trong lòng tôi thầm mắng, nếu anh đã tìm thấy người khác, hà cớ gì còn thể hiện ra kiểu này.

Ai về lại với thế giới của người nấy không được à?
Tôi đứng một hồi lâu, mới nghe thấy tiếng xe chậm rãi lăn bánh bên ngoài.

Vẫn không kìm được dòng nước mắt.

Tôi không kìm được nữa, vội vàng kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy ánh đèn đuôi xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình, tim tôi co lại từng cơn.

Đêm khuya, anh lại đi mất rồi.

Không giống những ngày tháng khi trước, anh sẽ vội vàng theo vào.

Tôi lại chậm rãi kéo rèm cửa lên, ngơ ngác ngồi trên giường, không biết đã ngồi mất bao lâu mới chui vào chăn ép mình ngủ đi.


Ngày hôm sau.

Lúc tôi tỉnh giấc đã gần trưa, giấc ngủ này mới lâu làm sao, cũng tốt thôi, nạp lại năng lượng, tôi ngồi dậy nhìn thời gian.

Vệ sinh cá nhân xong tôi xuống ăn cơm, nghĩ một hồi vẫn phải đến công ty xem tình hình một chút, dù gì trước lễ vẫn còn rất nhiều chuyện, không thể lơ là bất kỳ hạng mục nào, không thể đổ hết cho Trương Kính Tùng.

Thay đồ xong, tôi xuống lầu nói với mẹ một tiếng, họ đang bàn bạc đi siêu thị, tôi cười nói: "Bố mẹ đi bây giờ à? Mai ăn lễ luôn hay sao?"
Mẹ tôi cười tươi nói: "Bố mẹ đi dạo thôi, xem có gì để mua, tính toán trước, tránh đến lúc đó lại rối, dù gì năm nay cũng nhiều người, không giống mọi năm làm qua loa là được!"
"Biết ngay không có con ở nhà bố mẹ sẽ qua loa mà!" Cuối cùng tôi cũng có cơ hội bật lại họ.

Hai người cười hớn hở, có thể thấy họ đang cười thật lòng.

Tôi cũng lười để ý, để họ làm đi, chuyện này tôi biết cũng đủ để họ vui một quãng thời gian rồi ấy mà.

Vừa ra khỏi cửa tôi đã nhìn thấy chiếc xe của mình không biết đã được đưa về từ lúc nào, trông có vẻ không bị làm sao.

Lúc tôi mở cửa ngồi vào, trong xe đã được dọn dẹp như mới, còn thay đệm ngồi cho xe nữa.


Không biết tại sao, tôi cảm thấy chạnh lòng.

Trong xe vẫn còn mùi đồ mới rất nồng, có lẽ do xịt quá nhiều nước hoa.

Nhưng tôi thích ngửi mùi này.

Đến công ty, mọi người đều đang bận việc, Hồ Nguyệt chỉ đợi tôi đến để nghiên cứu thời gian trực những ngày nghỉ, cả việc làm trước bảng lương.

Tôi nhìn một hồi, bảng lương của bên tài chính gửi tới, tiền kiếm về từ đợt trước đủ để chi trả, tôi khá vui mừng, không những không bị thiếu hụt mà còn dư dả, việc này ngoài dự tính của tôi.

Cả buổi chiều đều không rảnh được phút nào, đến lúc tan làm mới tạm ngưng lại, ngay lúc chuẩn bị ra về, Trương Kính Tùng đến văn phòng của tôi, nghiên cứu với tôi việc khoản vay ngân hàng, nếu tiền lời của chúng tôi đã ổn áp thì chúng tôi quyết định nên trả trước một ít.

Vệ sinh cá nhân xong tôi xuống ăn cơm, nghĩ một hồi vẫn phải đến công ty xem tình hình một chút, dù gì trước lễ vẫn còn rất nhiều chuyện, không thể lơ là bất kỳ hạng mục nào, không thể đổ hết cho Trương Kính Tùng.

Tôi sợ Trương Kính Tùng kì kèo, bèn gọi Hồ Nguyệt vào, đặt vé máy bay chủ nhật.

Tôi cầu nguyện mọi chuyện đều như dự định của tôi.

Vừa khéo tôi hỏi luôn việc khi nào bố mẹ anh ta đến, anh ta cười nói với tôi: "Em nghĩ kĩ chưa, cùng ăn Tết thật à?"
"Anh nói gì vậy? Anh nghĩ em đùa à? Chẳng còn mấy ngày nữa là Tết rồi, hai người lớn ở nhà em bắt đầu mua đồ chuẩn bị rồi đấy!" Tôi nói một cách bí ẩn với anh ta, anh ta cũng cười cong cả mắt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận