Sau Ly Hôn Tôi Hô Mưa Gọi Gió


Tôi quan sát nét mặt của mẹ, thầm cảm thấy chuyện này chắc chắn có nguyên nhân gì đó.
“Mẹ, mẹ có lúc như vậy không? Ý là chuyện trước kia đã xảy ra nhưng lại không nhớ nổi?” Tôi chau mày suy nghĩ: “Những chuyện lúc nhỏ, dường như con không còn nhớ gì cả, mọi người đều nói con khi bé như thế này như thế kia, nhưng con lại chẳng biết gì hết.”
“Sao lại như vậy? Lúc nhỏ thì cũng không khác lắm, khi đó chúng ta vẫn còn ở tiểu khu An Hinh, đều chơi cùng đám con nít bạn của bố con, không có gì thay đổi cả.” Bà lại bảo với tôi lần nữa, quên thì cho quên đi.
Tôi nhận ra, dường như bà không muốn nhắc đến nữa.
Đúng lúc này điện thoại tôi reo lên, vừa nhìn thì thấy là do Bùi Thiên Vũ gọi đến, tôi đứng dậy nhận điện thoại: “Sao trễ thế này vẫn gọi cho em thế?”
Tôi nhỏ giọng hỏi.
“Có thể ra ngoài không? Anh đang ở Quốc tế Tinh Quang.” Giọng nói anh cứ như thuốc độc, trong phút chốc lòng tôi bay bổng, khó lòng mà từ chối, tôi nhìn mẹ một cái rồi cố ý lên giọng: “Vậy em lập tức đến, anh chờ em chút.”
Quả nhiên mẹ tôi nhìn tôi, tôi nói thêm vài câu thì ngắt điện thoại với Bùi Thiên Vũ, sau giả vờ trịnh trọng nói với mẹ: “Con phải ra ngoài một lát, nếu muộn quá thì mọi người cứ ngủ trước đi.”

Nói xong tôi liền cảm thấy xấu hổ mà đỏ mặt.
“Đã trễ thế này con còn muốn ra ngoài à?” Mẹ tôi cảm thấy không yên tâm nên hỏi.
“Là mấy người đồng nghiệp gọi đến, tối nay sau khi tụ họp xong thì họ lại đi tiếp, con thì trở về nhà, giờ bọn họ gọi cho con nói là còn một ít chuyện cần bàn.

Chắc là đang hăng ấy mà.” Tôi cố giả vờ bình tĩnh mà nói gà nói vịt.
“Xa không?”
“Không xa, lái xe mười phút là đến rồi, mẹ đi ngủ đi! Con có mang chìa khóa, con tự mở cửa được, nếu như lỡ nói chuyện muộn quá thì sẽ ở lại luôn.” Tôi nói xong thì cầm túi xách ra ngoài.
Lên xe, tôi như một mũi tên phóng nhanh như bay rời khỏi Kim Địa Hoa Phủ.
Sau khi đến phòng trên lầu, tôi vừa mới giơ tay lên muốn gõ cửa, cửa đã bị mở ra, tôi lập tức bị kéo vào, đang kinh ngạc thì phát hiện mình đã nằm trọn trong ngực Bùi Thiên Vũ.
Hơi thở anh bao lấy tôi, tôi ôm cổ anh rồi nhảy người lên, anh bế tôi xoay một vòng trên đất rồi mới đưa tôi vào phòng ngủ, đè tôi xuống giường.
“Khi nào thì anh lên đường?” Tôi nhìn mắt anh, truy hỏi.
“Ngày mai.” Anh nhẹ nhàng nói, cũng không hỏi xem làm sao tôi biết anh phải đi.
“Ơ?” Tôi cảm thấy có hơi mất mát, nhưng nhiều hơn là cảm giác không nỡ: “Anh đi bao lâu?”
“Không xác định được.” Anh trả lời xong, tôi càng cảm thấy buồn: “Đứa bé ngốc này, sao hả? Không nỡ rời xa anh à?”
“Không có, lúc anh ở đây em cũng không thể lúc nào cũng được nhìn thấy anh, cho nên anh ở hay không ở cũng không có liên quan gì đến em.” Tôi nói câu này chỉ đơn giản là do thuận miệng.
Anh ở Giang Thành, dù sao thì chúng tôi vẫn còn ở cùng một không gian, chắc cũng tính là thở chung một bầu không khí đi, như vậy ít nhất tôi vẫn cảm thấy thoải mái.


Thế nhưng khi anh không có đây, tôi sẽ cảm thấy dường như anh đang ngày càng cách xa tôi, không cách nào nắm lại, cảm giác mất mát sẽ trào dâng cùng nỗi sợ hãi và sự bất lực.
“Anh chỉ thích chú dê ngốc đang cố mạnh miệng nhà em đấy thôi.”
Tôi cười khúc khích, làm sao anh lại không hiểu tôi đang nghĩ gì, cái kiểu mạnh miệng mà tôi giả vờ nãy giờ đã nhanh chóng trở nên mềm mại theo lời anh nói rồi.
Thế nhưng mà người đàn ông như anh, căn bản không phải là người mà tôi có thể nắm trong tay, toàn bộ suy nghĩ của anh cứ như bánh răng vậy, mỗi một vòng đều cực kì khớp với nhau, làm sao tôi có thể để những bánh răng đó vì tôi mà đứt được.
“Không phải nói tuần sau hả?” Tôi hỏi: “Sao lại thành ngày mai rồi?”
“Hành trình của tụi anh thay đổi.

Anh còn phải đến nước F nữa.” Anh vừa trả lời vừa hôn tôi, bộ dạng cực kỳ tham lam luôn đấy chứ.

“Anh không ở đây, cách xa những tên đang dòm ngó em một chút.”

“Anh thôi đi, làm gì có ai đang dòm ngó em chứ? Sao anh không nhìn lại anh đi, đi cùng có vô số oanh yến là đằng khác.” Miệng tôi không chịu thua tạt lại anh một câu.
Thật ra thì cái câu “Tuần sau tôi đi nước J.” của Mạc Tiểu Kiều đã để lại bình giấm cực kì to trong lòng tôi rồi.
Nghĩ đến đám oanh yến như cô ta cứ vây lấy anh, nếu tôi mà còn có thể bình tĩnh thì đã không còn là tôi rồi.
“Cái gì mà vô số oanh yến, máy bay anh sẽ không chở đám người đó, vậy nên không tính là đi cùng.” Anh vẫn còn chuyện của anh mà: “Không phải vừa nãy em rất mạnh miệng hả? Giờ biết ghen rồi sao? Anh thấy em quả thật là không sao rồi này! Còn nói móc anh được nữa.”
“…A… Ha ha, anh có thể đừng chơi xấu được không!” Tôi bất lực lên tiếng.
Sau đó anh nói với tôi: “Lần này anh đi bao lâu còn phụ thuộc vào thái độ của Bùi Vu Thanh.

Anh định từ bỏ nơi này, vì vậy anh định để bà ta ở đây một mình độc diễn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận