Sau Ly Hôn Tôi Hô Mưa Gọi Gió


Lúc anh ta đi đến văn phòng, bộ dạng kia thật sự rất dễ gây chán ghét.
Anh ta xem đây như nhà anh ta vậy, đi xung quanh phòng bày ra bộ dáng xem xét kiểm tra xung quanh.
Chuyện này cũng phải trách tôi, lúc đầu nhận lấy văn phòng này, để cho bớt chuyện nên căn bản chưa hề sửa sang văn phòng lần nào, vẫn hệt như khi anh ta còn sử dụng.
Sau khi anh ta xem xong, ngồi xuống ghế, thong dong nhìn tôi đang ngồi phía sau bàn làm việc, đắc ý nói: “Lăng Hoa Dao, xem ra cô cũng thật là hoài niệm chuyện cũ nhỉ.

Chỉ nhìn căn phòng làm việc này thôi vẫn có thể thấy, nó vẫn luôn là dáng vẻ ban đầu chưa từng thay đổi, có phải cảm giác tôi vẫn luôn ở đây không?”
Tôi hừ lạnh, thầm mắng trong lòng, tiểu nhân đắc chí, bây giờ cảm thấy bản thân tốt như vậy sao, đến ngay cả bộ dạng ngồi nói chuyện cũng là hình người miệng chó.

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, không muốn dây dưa nhiều: “Nói đi, đến đây muốn giở trò gì.”
“Được, vậy thì tôi dong dài chi, tôi ấy… hiện giờ có quá nhiều hạng mục trong tay, sẽ vẫn tiếp tục như thế nữa, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cũng không thể đưa cơ hội tốt như vậy nhường cho người khác, lần này đến bàn bạc với cô một chút, không bằng hai nhà chúng ta hợp nhất đi.”
Anh ta gật gù tự đắc, khoe khoan chiến công của mình, tôi không thể không mắng thầm trong lòng nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, để xem anh ta tiếp tục diễn.
Tân Hạo Đình thấy tôi không lên tiếng, nhìn chăm chăm tôi rồi nói tiếp: “Tôi vẫn là nên trực tiếp nói với cô đi, tôi làm việc ở đây đã quen, muốn dọn lại về nơi này.

Lăng Hoa Dao, cô xem xem hiện giờ cô cần là tiền, hay là hạng mục để làm? Bằng không thì hợp nhất đi, trở thành cổ đông nhỏ của tôi, Đỉnh Hâm sau này vẫn luôn là Đỉnh Hâm, dù sao thì danh hiệu đã hơn mười năm rồi, có thể không đổi.”
Tôi siết chặt tay áo, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn tát anh ta, bình tĩnh nhìn anh ta, anh ta bị tôi nhìn đến không thoải mái, hơi nhúc nhích người.
Tôi thật không hiểu, nếu là đến đưa đèn dẫn lối, cũng dựa vào cái đức hạnh này của anh ta sao? Xem ra tôi thật sự cần phải thay đổi tâm tình của mình rồi.
Suy nghĩ tôi dần đi xa.
Tân Hạo Đình nhìn thấy tôi không nói chuyện thì cảm thấy đắc ý, tự cho là bản thân nói đến chuyện trọng yếu đã khiến tôi động tâm.
Anh ta thừa thắng xong lên: “Tôi thấy cô gần đây cũng sứt đầu mẻ trán, đừng có cứng rắn chống chọi, gian hàng lớn như vậy cũng bị cô chơi đến hỏng, tôi đã nói rồi, dựa vào Bùi Thiên Vũ kia của Bác Duệ Thiên Vũ không tin được đâu, giờ cô xem kìa, giờ anh ta sống không ra sống, chết không ra chết, chỉ treo một hơi ở đó, cô chết tâm đi, hết vui rồi!”
Nghe đến đây, mắt tôi bỗng hiện lên sự ác liệt, nhìn anh ta, tôi vốn dĩ đã muốn lắm rồi, nếu anh ta còn kéo chuyện Bùi Thiên Vũ ra nữa, tôi thật sự sẽ để anh ta biết cái gì gọi là biết điều.
Nhưng nghĩ lại, phương thức đả kích anh ta tốt nhất chính là khiến anh ta rời từ trên trời xuống, tôi phải để anh ta leo lên càng cao hơn nữa.

“Không ấy tôi đưa thêm tiền cho cô, cô rút lui khỏi hạng mục này, còn nếu thật sự muốn làm, tôi có thể nể tình chúng ta từng là vợ chồng, tôi cho cô hai hạng mục để chống đỡ qua của này, nhưng nơi này không phù hợp với cô.”
“Mà cũng chớ có đem số tiền cuối cùng cô lừa được từ chỗ tôi ném vào đấy, tôi phải nói rõ ràng với cô, con gái còn nhỏ, cô đừng có lãng phí tiền rồi sau này đến khóc lóc đòi tiền nuôi con ở chỗ tôi.

Sau này dù sao con trai tôi cũng sẽ gánh vác tương lai nhà họ Tân, đừng đợi đến rồi rồi nháo ra tòa tranh chấp.”
Tôi siết tay chặt hơn, anh ta đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi.
Anh ta lấy Điềm Điềm ra đe dọa tôi, quả thật tôi không dám nén được giận, tôi chưa từng nghĩ đến nuôi dưỡng Điềm Điềm mà phải nhờ đến anh ta, có điều giọng điệu này có vẻ anh ta có con trai nên mới cứng lưng như vậy.
Còn chưa chờ tôi lên tiếng, anh ta lại tiếp tục nói: “Lăng Hoa Dao, không có ai luôn luôn may mắn được, tôi thấy may mắn của cô cũng đã dùng hết rồi, cô phải tự biết khó mà lui, cho cô hai ngày, suy nghĩ chút đi.

Tôi chuẩn bị, nếu cô không có ý kiến, tuần tới tôi sẽ dọn đến đây bắt đầu làm việc.”
Tôi nhìn bộ dáng kia đó của anh ta, không nói nên lời, thật sự muốn xé nát anh ta ra mới hả được cơn giận này.

Mọi người nghe đi, anh ta nói cái gì chứ? Quả thật không biết xấu hổ mà.
Lúc anh ta nói những lời này, tôi vẫn luôn im lặng, anh ta nói xong rồi nhìn tôi, tôi mới không lạnh không nóng nói: “Nói xong chưa?”
Anh ta khó hiểu nhìn tôi, gật đầu đáp: “Nói xong rồi.

Tất nhiên cô cũng có thể nói một chút ý muốn của cô, tôi có thể nghe.”
“Cút!” Tôi lạnh lùng ném câu này cho anh ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận