Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

[Edit] Candysweetie

" Còn một vấn đề cuối cùng.Ôn tiểu thư vừa ly hôn, xin hỏi cô với chồng cũ có quan điểm như thế nào?"

"Còn có..."

"Là một người phụ nữ đã ly hôn, cô chẳng lẽ lúc sau khi ở giới giải trí vỡ lẽ, người khác sẽ bởi vì thân phận này của cô mà có cái nhìn khác sao?"

Gian phòng phỏng vấn đột nhiên vang lên câu hỏi sắc bén của Nguyễn Thu, làm cho tiểu Mạch và tiểu Hạ vốn dĩ đang thở phào nhẹ nhõm lại chợt chấn động, tiểu mạch trực tiếp ngẩng đầu nhìn vào trong gian phòng phỏng vấn cách đó không xa, triều cách đó không xa này...... Này này này, đây là tình huống gì?

Cô lấy bản thảo phỏng vấn từ trong túi ra, từ đầu tới đuôi, tỉ mỉ nhìn một lần.

Không có.

Không có vấn đề như vậy.

Cho nên, đây là vừa nghĩ ra?

Nhưng không đúng a, Nguyễn lão sư cùng Nacy là bạn bè thân thiết đến như vậy bằng không cũng sẽ không giúp Ôn Nhuyễn nhận buổi phỏng vấn đầu tiên này "Khẳng định là ả bạch liên hoa đi."

Tiểu Hạ đè nặng tiếng nói, nắm chặt nắm tay, cả giận, "Em vừa rồi nhìn thấy chế tác Trịnh tự mình đưa cô ta ra ngoài, khẳng định là cô ta cùng chế tác Trịnh  nói gì đó, liền biết cô ta khẳng định muốn gây sự, đúng là bạch liên hoa!"

Tiểu Mạch cũng rất tức giận. Nhưng sự tình đều đi đến bước này, có tức giận cũng vô dụng. Phỏng vấn còn đang tiến hành, không ai kêu dừng, ngay cả màn ảnh cũng đang quay Ôn Nhuyễn, cô cũng chỉ có thể nắm chặt bàn tay, cầu nguyện chị Ôn Nhuyễn sẽ trả lời thật tốt, bằng không nếu có gì sai sót, lên đến trên mạng, lại bị bôi đen a.

......

Ôn Nhuyễn dừng lại một chút, ánh mắt chớp nhẹ. Cô nghĩ mình có thể xoay xở được, hai vấn đề này tuy rằng sắc bén, nhưng trước kia không phải không từng nghĩ tới. Ngày đó ly hôn, cô đã suy nghĩ về cái nhìn mọi người dành cho cô.

Càng không cần phải nói bây giờ tiến vào giới giải trí này, có sức ảnh hưởng đến người khác, chuyện này sớm muộn gì cũng đến.

Biểu cảm của Ôn Nhuyễn dần dần thả lỏng, dáng ngồi có phần thoải mái hơn.

Talk show là một không gian được bố trí một cách ấm cúng, sofa cùng bàn trà, trái cây tươi mát, cà phê ấm nóng, thậm chí trên bàn còn đặt một bó hoa tươi. Ôn Nhuyễn cầm lấy ly cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nhìn về phía Nguyễn Thu, ôn hòa nói: "Tôi không cảm thấy đây là một thất bại của hôn nhân."

"Bên cạnh đó, tôi không nghĩ rằng ly hôn ở tuổi 24 tuổi như vậy sẽ ảnh hưởng đến tôi."

Vốn dĩ Nguyễn Thu lo lắng hai vấn đề này quá bén nhọn sẽ làm nữ thần đối diện cô cảm thấy khó khăn, hiện tại thấy cô ấy bình tĩnh trả lời, Nguyễn Thu nhẹ nhàng thở một hơi dài, cô buông tách cà phê trên tay xuống, biểu cảm gương mặt đã thoải mái đi rất nhiều.

Thời gian phỏng vấn đã gần hết, cô không có vẻ như sẽ kết thúc nó ở đây, ngược lại còn dự định sẽ tiếp tục.

Cô nàng có dự cảm sau cuộc phỏng vấn này, mọi người đối với nữ thần hoa hướng dương sẽ có cái nhìn tốt hơn nữa.

Thong dong, thản nhiên.

Đây là cảm giác hiện tại mà Ôn Nhuyễn mang tới cho cô.

Cho nên cô lựa chọn tiếp tục cùng Ôn Nhuyễn nhàn thoại việc nhà, mà không phải ở ngay lúc này đột ngột tạm dừng: "Hừmm, nói như thế nào nhỉ?"

"Xã hội bây giờ, giống như vẫn luôn có một loại vòng lẩn quẩn, cảm thấy nữ nhân chỉ cần ly hôn liền sẽ bị giảm giá trị, bất cứ làm việc gì, cái thứ nhất mà người khác chú ý tới chính là: cô ấy từng ly hôn......"

Ôn Nhuyễn nâng ly cà phê lên, có chút bất đắc dĩ cười một cái rồi nói "Cái này làm cho tôi cảm thấy rất kỳ quái."

"Tôi không cảm thấy ly hôn có cái gì không tốt, chúng ta lựa chọn ở bên nhau lúc tình yêu thật nồng nàn, ở thời điểm không còn yêu chúng ta rời xa nhau. Hai bên đều tự nguyện, thân thể khỏe mạnh, kinh tế độc lập, thậm chí chúng ta càng hiểu thêm được đạo lý đối nhân xử thế, cũng biết thế nào để yêu bản thân mình hơn."

Thanh âm của cô thực ôn nhu, tựa như sông Giang Nam, vùng sông có dòng nước ôn nhu nhất, khuôn mặt gây thiện cảm tốt với người xung quanh khéo léo tươi cười, đúng hình mẫu của một người luôn luôn tự tin.

Mi mắt cong cong. Ánh mắt trong trẻo.

Ôn Nhuyễn làm tất cả mọi người trong gian phòng phỏng vấn bắt đầu vì cô mà mê muội.

Bọn họ lẳng lặng mà nghe cô nói chuyện.

"Chồng cũ của tôi......"

Ôn Nhuyễn nói đến Lâm Thanh Hàn, uốn ngón tay vuốt nhẹ ly cà phê, đây là lần đầu tiên ở trước mặt đại chúng cô nhắc tới anh, trước vô vàn máy ảnh bao quanh.

Cô cho rằng chính mình sẽ lúng túng, hay là nói không nên lời. Nhưng kỳ thật đi đến bước này, cũng đã khá tốt, cô không cố nhớ lại quá khứ, cũng không cố mà quên đi.

Hiện tại.

Cô đã có thể hoàn toàn tự nhiên, nói ra tên người ấy, nói lên chính mình trong quá khứ.

Cô hơi hơi rũ mi mắt xuống, tạm dừng một hồi mới tiếp tục nói: "Anh ta là thật sự là một người tốt, từ nhỏ đến lớn, làm cái gì đều là nhất nổi bật."

"Anh ấy ở một trình độ rất cao, có tài xoay xở, chỉ dẫn tôi rất nhiều việc."

"Tôi thực sự cảm thấy biết ơn vì mấy năm qua, anh ấy đã giúp đỡ rất nhiều......"

Nếu lúc trước không phải vì liều mạng đuổi theo Lâm Thanh Hàn, cô cũng không có được nhiều kinh nghiệm, nhiều quan hệ, cộng thêm sở trường đặc biệt, bảo đảm rằng mặc dù cô rời đi Lâm gia, rời đi Lâm Thanh Hàn, cũng có thể diện để sống sót.

Chậm rãi nói ra, lời nào cũng đầy khẩu khí.

Ôn Nhuyễn cười một cái, đặt tách cà phê xuống, nhìn thẳng Nguyễn Thu phía đối diện, và cả những chiếc máy quay, cô vẫn giữ bộ dáng ôn nhu thong dong, thậm chí so lúc trước, còn phần thản nhiên hơn...... Cô cứ như vậy ngồi ở trên sofa, nhìn camera, cười nói: "Thật sự, rất cảm ơn anh."

......

Phỏng vấn kết thúc.

Phía dưới nhân viên phảng phất như đang đắm chìm trong những câu nói của Ôn Nhuyễn, phải chờ Nguyễn Thu hô một tiếng, bọn họ mới tắt camera. Tiểu Mạch chờ đến khi máy quay và ánh đèn đã tắt liền trực tiếp chạy tới, nói chuyện với đôi mắt đỏ ửng: "Chị Ôn Nhuyễn, chị không sao chứ?"

"Chị có thể có chuyện gì chứ?"

Ôn Nhuyễn nhìn cô, buồn cười nói, trấn an một tiếng, cô đứng lên nhìn Nguyễn Thu cúi mình chào, ngữ khí chân thành tha thiết nói: "Cảm ơn cô rất nhiều, Nguyễn lão sư."

Nguyễn Thu cầm rất nhiều tài liệu trên tay, nâng mắt lên nhìn Ôn Nhuyễn, cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không vui, vì hình như tôi đã làm khó cho cô."

Nói xong, mắt thấy Ôn Nhuyễn vẫn là bộ dáng ôn nhu kia, cô đứng thẳng lưng: "Trong vòng này, Nacy hẳn là đã nói với cô. Cấp trên ra lệnh, tôi cũng không có biện pháp."

"Cùng lắm thì...."

Cô vỗ vai Ôn Nhuyễn thật tình thực lòng nói một câu: "Cô thực không tồi, không trách có thể làm nam thần kia gục ngã vì cô, buổi phỏng vấn này tôi sẽ tự mình nhìn chằm chằm biên tập cô cứ yên tâm đi."

Nguyễn Thu không thể có làm gì bởi đó là lệnh của cấp trên. Nhưng cắt video như thế nào, cô ấy nói thế có thể tin không? Chuyện đó phải nhờ quyền hạn của cô ấy.

Ôn Nhuyễn cảm ơn một lần nữa, sau đó mới rời đi, đi được một lúc, tiểu Mạch cùng tiểu Hạ hai tiểu cô nương ai ai cũng nổi giận, tất cả đều đang nói Tô Lam Lam nói bậy, tiểu Mạch càng là tức giận đến không kìm được: "Chờ hồi về công ty, em sẽ nói với chị Nacy."

"Em tính nói gì?"

Ôn Nhuyễn nhìn hai cô bé, có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Hai em so với chị còn sớm làm quen với giới showbiz trí này, nơi này có quy tắc như thế nào, chẳng lẽ các em không rõ sao? Tô Lam Lam danh khí so với chị lớn hơn rất nhiều, địa vị của cô ấy chị không thể đọ được, cô ấy không thích chị, còn có gia thế, rất dễ dàng hại chị."

"Đây thực sự là muốn cảnh báo, không có ý tốt."

Là rất thường thấy, trong giới này ai là tân binh mà lại không bị khi dễ? Tiểu Mạch cùng tiểu Hạ đều là những fangirl thực thụ, hiểu rõ nhân vật trong giới, từ nhỏ tiếp xúc nhiều, những chuyện bôi xấu người khác, hai cô bạn so với ai khác đều phải thấy nhiều...... Nhưng chính vì vậy nên hai người không thoải mái.

Tiểu Mạch khí thế hừng hực, đôi mắt đỏ ngâu: "Nhưng chả lẽ mình để vậy hả chị?"

Ôn Nhuyễn giọng nói nhàn nhạt: "Hiện tại chỉ có thể tính như vậy, nếu em tìm được Nacy chị ấy cũng không có biện pháp, bất quá......"

Cô dừng một chút, lại nói: "Chị thật ra rất cảm kích cô Lam Lam ấy, nếu không có cô ấy cản trở, chị cũng không có khả năng thản nhiên mà trực diện nội tâm của chính mình như vậy."

Cười cười. Không tiếp tục đề tài này nữa, thấy sắp tới phòng trang điểm, Ôn Nhuyễn dừng lại bước chân, nhìn về phía tiểu Hạ: "Tiểu Hạ, chị biết em quý chị, cũng vì chị mà bênh vực kẻ yếu, chị không hy vọng bởi vì duyên cớ này mà công việc của em bị ảnh hưởng."

"Nghe lời chị đừng đi lên mạng nói gì nha."

Tô Lam Lam muốn ra mặt ngáng chân cô thật không dễ dàng, cũng chỉ có thể sau lưng làm vài động tác nhỏ, nhưng cô biết đối phó với một công ty nhân viên vẫn là rất đơn giản.

Cái mà cô lo lắng tiền đồ của tiểu Hạ. Tiểu Hạ nào có không rõ? Đôi mắt đã đỏ trong nháy mắt này trở nên càng thêm đỏ, nghẹn ngào gật gật đầu nói: "Em sẽ không đi lên trên mạng nói bậy."

Tiểu Hạ vốn dĩ đích xác muốn viết một bài nói xấu Tô Lam Lam một phen, làm mọi người xem thấy được gương mặt thật của ả bạch liên hoa đó.

Nhưng hiện tại bị nữ thần khuyên can, cũng liền từ bỏ.

Ôn Nhuyễn yên tâm cũng liền không nói gì nữa, chờ đến khi tẩy trang xong, cô cùng tiểu Mạch rời đi, vẫn là tiểu Hạ tiễn hai người ra về, còn chụp hình chung.

Tiểu Hạ một bên đứng nhìn chiếc xe rời đi, một bên ôm di động, chờ đến khi xe đi xa khuất tầm nhìn mới lấy điện thoại ra xem lại ảnh vừa chụp...... Ô ô ô, nữ thần thật là quá đẹp, vừa dịu dàng, vừa đẹp, còn vì người khác mà suy nghĩ.

Có một thần tượng như vậy. Thì cô có thể nằm yên ở đáy hố cả đời, dù lấy cát lấp lên thì cô vẫn tuyệt đối không ra khỏi hố!

Lại nghĩ đến buổi phỏng vấn vừa rồi, nghĩ đến khoảnh khắc nữ thần trả lời những vấn đề đó, cô hận hiện tại không thể cầm điện thoại lên để "buôn dưa lê". Hô hô, nếu được nói cô sẽ nói "Hỏi Tình" couple là thật sự! Đáng tiếc, tình yêu này như ly rượu, chỉ có thể làm một người say!

......

Trong xe.

Ôn Nhuyễn tham gia buổi phỏng vấn và buổi sáng nên có chút mệt mỏi, xoa xoa thái dương cô hỏi: "Buổi chiều còn có lịch trình nữa không?"

Tiểu Mạch mở sổ kiểm tra: "Buổi chiều 2 giờ có một buổi Photoshoot, 6 giờ thì có một khóa học biểu diễn, ây dà, hôm nay liền như vậy."

"Sẽ mệt lắm đó chị"

Ôn Nhuyễn gật gật đầu: "Chị ngủ một lát, tới nơi thì gọi chị nhé."

"Dạ."

***

Chờ đến khi Ôn Nhuyễn kết thúc lịch trình của ngày hôm nay, đã là 9 giờ tối.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia khóa học biểu diễn, cùng lớp còn có không ít diễn viên mới cùng Thiên Nhất, lần này còn có thêm vài người nữa, so sánh với những người tốt nghiệp chuyên ngành hay có nền tảng từ trước, cô liền có vẻ qúa non nớt.

Không có nền tảng căn bản, cũng không học qua trường lớp nào.

Cũng may Nacy nói cô đi trước để thử nghiệm, để ngừa về sau có bất cứ tình huống nào.

Tuy là hơi bỡ ngỡ nhưng thật ra Ôn Nhuyễn rất thích như vậy. Chương trình học, tuy rằng cô cái gì cũng đều không hiểu, nhưng không hiểu có thể học, cô chưa bao giờ cảm thấy trên đời này có thứ gì là học không được.

Khi còn nhỏ đàn dương cầm, cô đã từng khóc đến nước mắt chảy thành dòng, nhưng nỗ lực đã giúp cô nhận được giấy chứng nhận. Đàn cello, đàn tranh, đàn violon cũng là giống nhau, đều nhờ nỗ lực cả.

Ngay tiếng Pháp – ngôn ngữ khó học nhất, cô hiện tại cũng có thể nói được khá lưu loát.

Cô rất có niềm tin. Chỉ cần bản thân siêng năng học tập, chắc chắn sẽ thành công.

Tiểu Mạch thấy Ôn Nhuyễn học xong, còn cẩn thận ghi chép, đau lòng không chịu được đem trong tay miếng sandwich đã đun nóng đưa cho cô, trong miệng khuyên nhủ: "Chị Ôn Nhuyễn à, chị dừng một chút, ăn trước một chút điểm tâm cho đỡ đói."

"Được"

Ôn Nhuyễn gật gật đầu, tiếp tục đặt bút xuống ghi chép, nghĩ đến hôm nay lão sư ở khóa học biểu diễn nói mấy cái điện ảnh, tính toán quay lại để xem thử.

Tiểu Mạch xem bộ dáng này của cô, không tự chủ được mà thở dài. Cô trước kia cảm thấy chị Ôn Nhuyễn trước giờ rất xuất xắc, không nghĩ tới rằng lại học hành rất chăm chỉ, còn nghiêm túc như vậy......

Người như vậy, không được yêu mến mới lạ. Cũng không lại khuyên cô ấy nữa. Chỉ là chờ tài xế gọi điện thoại đến, mới mở miệng nói: "Chị Ôn Nhuyễn, tài xế tới rồi, chúng ta về nhà đi."

"Được."

Lần này Ôn Nhuyễn đã chịu cất bút đi.

Lấy di động ra, thực chất muốn nhìn liếc mắt một cái xem coi có ai gọi không, nhưng màn hình di động không có gì đặc biệt.

Tiểu Mạch quay đầu lại: "Làm sao vậy chị?"

"Không có việc gì đâu em."

Ôn Nhuyễn cười một cái, cất điện thoại vào túi: "Phỏng chừng không có ai gọi, về nhà lại bình yên."

......

Lúc này tiểu khu dưới lầu nơi Ôn Nhuyễn ở, một chiếc màu đen chạy băng băng tới.

Lâm Thanh Hàn ngồi ở bên trong, bên người đặt một bó hoa hồng champagne được gói đẹp mắt, bên trong xe ánh đèn lờ mờ, nhưng bó hoa hồng này hoa lại như được tưới sương sớm long lanh sáng bóng.

Anh ta nửa cúi đầu, đôi bàn tay thon dài chạm nhẹ vào từng bông hoa. Bó hoa này hôm nay anh đặt riêng cửa hàng bán hoa, chọn thật kĩ rồi mang đến.

Chủ nhân tiệm hoa nói với anh nếu muốn tạo cảm xúc lãng mạn, thì rượu champagne và hoa hồng là thích hợp nhất.

"Boss, đã 10 giờ rồi, nếu anh không tới sân bay thì sẽ trễ chuyến bay mất" Lý Tắc quay đầu, nhắc nhở nói.

Đã trễ vậy rồi sao?

Lâm Thanh Hàn nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua đồng hồ 21: 58, thật đúng là gần 10 giờ, anh đã chờ buổi tối lúc 8 giờ, thấy tài khoản Wechat của Ôn Nhuyễn đã tắt, muốn cùng cô nói chuyện, biết được cô học ở công ty 9 giờ tan học.

Từ 8 giờ đến bây giờ,không ngờ đã 2 tiếng trôi qua.

Trước kia anh luôn cảm thấy thời gian quý giá, chưa bao giờ nghĩ sẽ lãng phí một phút một giây nào, nhưng hôm nay với sự chờ đợi này anh không hề có cảm giác lãng phí ( ngọt quá đi sao tui chịu được)

Anh chờ Ôn Nhuyễn xuất hiện, chờ đem bó hoa hồng này hoa tự mình đưa đến tận tay của cô, cùng nói ra tâm ý và quyết định của bản thân.

Anh không hề bực bội hay tức giận.

Ngược lại có chút sung sướng, vui mừng một cách bí ẩn

"Boss."

Lý Tắc có chút nôn nóng: "Lần này hội nghị rất quan trọng, anh không thể vắng mặt, nếu không anh có thể để lại lời nhắn, phu nhân chắc chắn sẽ hiểu."

Lâm Thanh Hàn nhấp môi, không nói chuyện.

Anh đương nhiên biết hội nghị lần này rất quan trọng, nước Đức là nơi có nhiều xí nghiệp lớn, nếu xếp theo thứ tự, Lâm thị còn bị bỏ xa rất nhiều. Anh mấy ngày nay vẫn luôn tăng ca bận rộn, nên khi Ôn Nhuyễn ra đi cũng là vì xử lý chuyện này.

Thời gian đã nhảy đến 22: 00.

Nếu như là lúc trước, Lâm Thanh Hàn đã đi rồi, nhưng hôm nay......

Anh gọi cho Ôn Nhuyễn, vốn dĩ muốn nói với cô một tiếng, nhưng đáp lại là giọng nói của tổng đài ( thuê bao quý khách vừa gọi:v)

"Em giỏi lắm, dám không nghe máy."

Lặp lại mấy lần sau, thanh âm biến mất, màn hình di động cũng tối sầm ( hết pin)

Lý Tắc do dự xem có nên gọi Lâm Thanh Hàn một lần nữa không.

Bỗng anh ta cầm di động, giọng nói như hạ quyết tâm: "Cậu ở lại, tự mình đem hoa đưa đến tận tay cô ấy hộ tôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui