Edit: Daisy
“Cậu......!Còn thích Lâm Thanh Hàn không?”
Ôn Nhuyễn nghe thấy giọng nói của Kỷ Hề truyền đến bên tai, tay nắm chặt chai Coca, mình......!Còn thích Lâm Thanh Hàn sao? Vấn đề này từ lúc ly hôn với Lâm Thanh Hàn, cô cũng đã không còn nghĩ tới.
Cũng không có ai hỏi cô, đại khái là sợ gợi lên chuyện thương tâm của cô.
Nhưng hiện tại ——
Kỷ Hề hỏi, rõ ràng, rành mạch, không có một chút giấu giếm.
Ôn Nhuyễn mở miệng tính phủ nhận, nhưng môi đỏ ngập ngừng một phen, cuối cùng không nói gì, ánh mắt nhìn thoáng qua nhóm WeChat, Lâm Thanh Hàn còn đang phát bao lì xì, người trong nhóm không biết là bị phong cách này của anh ta doa sợ hay là chuyện gì khác mà không có ai nói lời nào.
Mà Ôn Nhuyễn cứ như vậy nhìn một cái lại một cái bao lì xì bị điên cuồng spam, hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn vành môi.
Không biết qua bao lâu, Ôn Nhuyễn buông chai Coca trong tay ra, rũ xuống hai hàng lông mi, thở dài, “......!Tớ cũng không biết.”
Đây là một loại giọng điệu phi thường không xác định, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Ôn Nhuyễn cong lưng, cúi đầu, đem đôi bàn tay của mình áp lên khuôn mặt nhỏ rồi vùi vào gối, chỉ chừa ra một đôi mắt, chớp chớp, sau đó chậm rãi nói: “Tớ cho rằng sau khi ly hôn, tớ có thể từ từ buông bỏ được.”
“Chính là Tiểu Hề à, cậu không biết Lâm Thanh Hàn người đàn ông này có bao nhiêu đáng giận, tớ đã rất nỗ lực, thử muốn quên đi anh ta, nhưng anh ta thì ngược lại, một lần rồi lại một lần xuất hiện ở trước mặt tớ, đem tất cả những nỗ lực của tớ toàn bộ hao phí.”
Ôn Nhuyễn nói rất chậm.
Ôn Nhuyễn chính mình cũng không biết hiện tại đối với Lâm Thanh Hàn là cảm giác gì,, “Lúc mới vừa tách ra, tớ kỳ thật một chút cũng không hận anh ta.”
“Tuy rằng mọi người đều vì tớ là kẻ yếu mà bênh vực, nói anh ta quá khốn nạn, nhưng kỳ thật anh ta cũng không có làm gì sai.”
“Anh ta không nuôi tình nhân, cũng không ở bên ngoài câu tam đớp tứ, cho tớ cũng đủ thể diện, chỉ là không có yêu tớ mà thôi.”
“Nhưng về sau——”
Ôn Nhuyễn tạm dừng rồi chớp mắt một cái, qua một lúc lâu mới nói tiếp: “Anh ta đột nhiên như thay đổi thành một con người khác, thường tìm cách để gặp tớ, giúp tớ giải quyết những vấn đề trên mạn,diendan thậm chí ở dưới tình huống tớ bị bôi đen cũng do anh ta xử lý, còn tham gia tổng nghệ.”
“Cậu biết đó, anh ta ghét nhất là loại chuyện như vậy, trước kia những nhà báo kinh tế tài chính muốn phỏng vấn anh ta, anh ta từ chối tất cả.”
“Lần này với thân phận như anh ta một chút cũng không phù hợp với chương trình tổng nghệ.”
“Lúc tớ biết phi hành khách quý là anh ta, rõ ràng hẳn là nên tức giận không để ý tới anh ta, nhưng tên khốn nạn kia, luôn luôn một lần rồi lại một lần làm tớ nhớ lại chuyện lúc trước, anh ta còn tự mình đem theo kẹo xí muội vì sợ tớ say xe, nhớ rõ tớ thích gì ghét gì.”
“Bị tớ mắng cũng không hé răng, cứ như vậy mà nhìn tớ, nói với tớ ' anh sẽ học tốt tất cả '.”
“Tớ có chút hận anh ta, hận anh ta vì sao lúc tớ chuẩn bị xóa anh ta ra khỏi trí nhớ của mình thì lại xuất hiện trước mặt tớ, nhưng tớ......” Tựa hồ là nói không được, cô nhịn không được lại ôm chặt cái gối, giọng nói cũng trở nên có chút khàn, “Có đôi khi lại nhịn không được mà nhớ tới anh ta.”
“Nhớ, có phải hay không ba năm đó, anh ta kỳ thật cũng thích tớ, bằng không anh ta như thế nào sẽ nhớ rõ tất cả về tớ.”
“Chính là......”
Ôn Nhuyễn lại nói một câu chính là, lại không có cách nào nói tiếp, rũ hàng mi xuống, sau một lát, Ôn Nhuyễn mới mở miệng, “Tiểu Hề, cậu hỏi tớ có còn thích anh ta hay không? Tớ thật sự không biết, ta thậm chí không dám nghĩ tới.”
“Tớ đã tổn thương một lần, không muốn lại trải qua lần thứ hai.”
“Mặc dù......”
“Lâm Thanh Hàn chính xác là trở nên không giống như lúc trước.”
Ngón tay nắm chặt gối ôm, đôi môi Ôn Nhuyễn nhấp thành một đường thẳng tắp, nhưng cô vẫn lo lắng, lo lắng tất cả chỉ là hứng thú nhất thời của Lâm Thanh Hàn, lo lắng nếu một lần nữa ở bên nhau thì về sau sẽ lại trở nên giống như trước đây.
Ôn Nhuyễn lần này tức giận như vậy.
Nói là tức giận do Lâm Thanh Hàn giấu giếm cũng không hoàn toàn, chi bằng nói là tức giận chính mình nỗ lực giãy giụa lâu như vậy, lại bị người khác dễ như trở bàn tay mà làm mình dao động cảm xúc.
Ôn Nhuyễn giận chính mình, cũng không thích mình của lúc này như vậy.
Ngón tay thon dài trắng nỏn nhẹ nhàng ôm gối, Ôn Nhuyễn như lọt vào trong hố sâu, tay với lấy thứ bên cạnh, nhưng không nghĩ được cứ như vậy ngã xuống, nhưng giống như thân thể vẫn khống chế không được, không hề nặng nề mà cứ như vậy rơi xuống.
Kỷ Hề nhìn thấy Ôn Nhuyễn như vậy, cũng có chút khổ sở.
Buông chai Coca ra, Kỷ Hề cúi người lại gần, sau đó giang hai tay ôm lấy Ôn Nhuyễn, muốn an ủi cô, Kỷ Hề nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Ôn Nhuyễn, vừa vỗ vừa nói, “Nếu nói ra mà quá khổ sở, cũng không cần suy nghĩ tiếp nữa.”
“Nhuyễn Nhuyễn, tớ đã từng nói, bất luận cậu lựa chọn như thế nào tố cũng sẽ ủng hộ cậu.”
Bất luận Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng có thể cùng Lâm Thanh Hàn ở bên nhau hay không, trước sau cô vẫn vĩnh viễn đứng về phía Nhuyễn Nhuyễn, bất di bất dịch.
Ôn Nhuyễn trong lòng có chút ấm áp,hốc mắt có chút phiếm hồng, vừa rồi đôi môi nhấp chặt và bàn tay trương ôm lấy gối, lúc này không tự chủ được mà buông lỏng ra một chút, cô cũng vươn hai tay ra ôm lại Kỷ Hề.
Sau đó, mang theo một chút nghẹn ngào mà “Ừ” một tiếng.
Hai cô gái an ủi nhau và trò chuyện một lúc thì di động vang lên, lần này là của Kỷ Hề.
Lập loè trên màn hình di động là tên của Hứa Chấp.
Kỷ Hề vừa thấy cái tên này liền nhíu mi, sau đó hơi mang theo chút chê cười mà nói, “Khẳng định là Lâm Thanh Hàn tìm không thấy cậu, liên hệ hắn ta, bằng không tên đàn ông chó này tuyệt đối sẽ không chủ động liên hệ tớ.”
Càng nói càng giận mà.
Kỷ Hề không muốn liếc mắt nhìn cái di động này nữa
Nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn qua, một đôi tay thò qua nắm chặt lại.
Ôn Nhuyễn nhìn thấy Kỷ Hề như vậy nhịn không được mà bật cười, vỗ vỗ vai cô ấy, “Cậu nghe điện thoại đi, nếu Hứa Chấp thật sự muốn hỏi, cũng không cần che giấu làm gì, cậu nói với anh ta, nếu Lâm Thanh Hàn về sau còn muốn gặp tớ thì lúc này đừng có tìm tớ.”
“......!Được.”
Kỷ Hề do dự một chút, đến lúc tiếng chuông điện thoại gần kết thúc thì mới nghe máy.
Kỷ Hề đi qua một bên nghe điện thoại, Ôn Nhuyễn thì tiếp tục ngồi trên sô pha, di động bên người còn sáng lên.
Đã trải qua một đợt mưa li xì như vậy, Chúc Nguyệt rốt cuộc nhịn không được mà nói, 【 cái kia......!Lâm tổng, tôi vừa rồi nói người đến trễ phát bao lì xì gấp đôi là được rồi, anh phát cái này cũng quá nhiều đi.
】
Ôn Nhuyễn nhìn thoáng qua không nói gì, ngược lại Chúc Nguyệt lặng lẽ gửi chat riêng với cơ.
【 Chúc Nguyệt: Nhuyễn Nhuyễn, Lâm Thanh Hàn đang bị điên hả? Có tiền cũng không phải ném ra như vậy chứ? 】
Đối với Chúc Nguyệt chủ động nhắc tới Lâm Thanh Hàn, Ôn Nhuyễn cũng không nói gì, có một số việc trong lòng mọi người đều biết, cô cũng không giải thích được gì, sau khi bình tĩnh lại, tùy tay nhắn qua, 【 đừng để ý đến anh ta, bị điên rồi đấy.
】
【 Chúc Nguyệt: Vậy.....!mấy bao lì xì này, chị có nên nhận hay không? 】
【 Ôn Nhuyễn: Nhận.
】 dù sao cũng không phải tiền của cô, anh ta nếu thích tiêu tiền như thế, để cho anh ta tiêu xài thôi.
【 Chúc Nguyệt: Được, chị đi cướp lì xì~ ngày mai có thể vui vui vẻ vẻ đi ăn buffet~ đúng rồi bảo bối, mấy ngày nay em có có rảnh không? Chúng ta hẹn nhau đi ăn đi.
】
【 Ôn Nhuyễn: Mấy ngày nay em đang tập thoại và diễn xuất, chắc là không có thời gian, đợi em rảnh em sẽ mời chị đi ăn.
】
【 Chúc Nguyệt: Được rồi.
】
Kết thúc đối thoại, Ôn Nhuyễn cũng không xem nhóm trên WeChat nữa, vừa định tắt di động, Kỷ Duyên lại tìm đến, 【 hắn ta tình huống là như thế nào? Chọc cho em không vui? Hay là khi dễ em? 】
Không nghĩ tới Kỷ Duyên lại nhạy bén như vậy.
Ôn Nhuyễn không khỏi sửng sốt, chờ lúc lấy lại tinh thần, cô nhắn trả lời, 【 đừng nghĩ nhiều, không có gì.
】
Chuyện giữa cô và Lâm Thanh Hàn vẫn nên để chính bọn họ giải quyết thì tốt hơn.
Khung thoại của hai người giống như trầm mặc một lúc, đại khái là qua lần hô hấp, Kỷ Duyên lại gửi qua, 【 hắn ta nếu khi dễ em, nhớ nói với anh, anh giúp em đánh hắn ta.
】
Cách nói như vậy, không có một chút ý tứ đùa giỡn nào, mặc dù cách một cái màn hình cũng có thể nhìn ra một thiếu niên nghiêm túc.
Tâm tình không tốt lúc này của Ôn Nhuyễn cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Cô gõ chữ trả lời lại, 【 Được.
】
Kỷ Hề nghe xong điện thoại, không biết có phải Hứa Chấp nói gì với Lâm Thanh Hàn hay không, trong nhóm mưa spam bao lì xì rốt cuộc cũng ngừng lại, cô tắt di động, không nhìn nữa.
Ngày hôm sau.
Tiểu Mạch cùng tài xế tới đón Ôn Nhuyễn.
Lúc Ôn Nhuyễn đi, Kỷ Hề còn có chút lo lắng, “Thật không cần tớ đi với cậu?”
“Thật sự không cần mà.” Ôn Nhuyễn buồn cười mà nói, “Hơn nữa tớ tới nhà người ta để học tập, cậu đi theo tớ thì giống bộ dáng gì.” Không đợi Kỷ Hề lên tiếng, Ôn Nhuyễn lại nói: “Cậu không phải nói hôm nay bọn Lý Kiều tổ chức tụ tập với nhau sao?”
“Cậu tối nay đi trước qua bên mấy cậu ấy đi, bên này tớ học xong thì qua liền.”
“Thôi được rồi.” Kỷ Hề đem người đưa đến cửa, thấy cô lên xe mới rời đi.
Trong xe, Tiểu Mạch cũng không kỳ quái vì sao Ôn Nhuyễn ngày hôm qua không về nhà, ngược lại ở nhà bạn, Tiểu Mạch mút kẹo que, cười tủm tỉm mà cầm thành tích tối hôm qua của chương trình tổng nghệ nhắn qua nói với Ôn Nhuyễn.
“Ngày hôm qua phát sóng, còn chưa tới 24 giờ liền vượt qua trăm triệu lượt xem, tổ chương trình bên kia đều cao hứng phát điên rồi, đêm đó liền gửi tiền hợp đồng qua.”
“Hơn nữa!”
Tiểu Mạch đặc biệt kích động, đôi mắt chớp chớp, giọng nói nhỏ nhẹ, “Bọn họ còn thưởng thêm cho chị! Chị Nacy nói buổi chiều toàn bộ tiền hợp đồng sẽ gửi đến tài khoản của chị.”
Nghe thấy tin tức này, Ôn Nhuyễn có chút kinh ngạc.
Cô là một người mới, số tiền hợp đồng là ít nhất trong nhóm, bất quá cô đối với việc này cũng không quá quan tâm, không nghĩ tới tổ chương trình lại thưởng thêm, đây là vì sao?
Tiểu Mạch nhìn ra nghi hoặc của cô thì liền nói: “Đoán chừng là thấy Tô Lam Lam rời đi, dư ra một số tiền,diendan chị không biết đâu ả ta lúc trước tiền hợp đồng rất cao đó.”
Ôn Nhuyễn nghe thấy Tiểu Mạch nói vậy, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Tuy rằng không qua quan trọng vấn đề tiền bạc, nhưng dù sao đây cũng là số tiền đầu tiên có kiếm được khi tham gia vào giới giải trí , trong lòng cô cũng rất vui vẽ, “Chờ khi nào tiến tới tay, chị sẽ gửi bao lì xì cho em.”
Mấy ngày này, Tiểu Mạch cũng vất vả.
“Cảm ơn chị Nhuyễn Nhuyễn!”
Chờ tới khi tới nơi của Tôn lão sư, Ôn Nhuyễn không để Tiểu Mạch đi theo, ngược lại nói với em ấy, “Em về trước đi, chị tới để xin chỉ dạy mà mang theo trợ lý cũng khá kỳ.”
Tiểu Mạch thu lại chân đang tính xuống xe, chớp chớp mắt, “vậy khi nào chị kết thúc, em tới đón chị.”
“Không cần.”
Ôn Nhuyễn cười một cái, “Chị tối nay có hẹn , để chị tự đi qua là được rồi.” Thời gian không sai biệt lắm, cô cũng không nói thêm nữa, nói vài câu với Tiểu Mạch xong liền đi vào biệt thự.
***
Tôn Tương năm nay đã hơn 50 tuổi.
Chị ta còn muốn lớn hơn so với Từ Nghiên, lúc trẻ chính là mỹ nhân nổi tiếng trong giới, mặc dù hiện giờ đã lớn tuổi, cũng là một mỹ nhân bất bại trước thời gian, rất là đẹp, mặc một chiếc áo sườn xám cắt may thủ công, phát họa ra một đôi chân dài và eo nhỏ, ngay cả khóe mắt cũng không có một chút nếp nhăn của tuổi tác.
Tôn Tương là một người phụ nữ rất ôn hòa, nhìn thấy Ôn Nhuyễn liền cười chào hỏi, “Còn đang suy nghĩ sợ em tìm không thấy, đang tính gọi cho em, không nghĩ tới em cũng đã tới rồi.”
Để cho người giúp việc đưa trà và điểm tâm lên .
Chị ta ngồi ở trên sô pha nhìn Ôn Nhuyễn, không giống như một cô giáo, ngược lại thấy giống như một người bạn, ăn nói nhỏ nhẹ, “Thời gian còn nhiều, không vội, em uống trà rồi ăn chút điểm tâm, thông cổ họng.”
“Cảm ơn Tôn lão sư.”
Ôn Nhuyễn cũng không khách khí với chị ta, nói cảm ơn xong rồi ngồi xuống.
Lúc hai người ngồi đối diện nhau dùng trà, Ôn Nhuyễn cảm thấy Tôn Tương đối với mình có chút ôn nhu quá mức, nhưng rõ ràng cô và chị ấy trước kia chưa từng gặp nhau, cô do dự mà không biết nên hỏi như thế nào.
Tôn Tương nhìn ra tâm tư của cô, trước cười nói: “Chị và thầy đại học của em , quan hệ cá nhân không tồi.”
“Du lão sư?” Ôn Nhuyễn ngẩng đầu, trên mặt giấu không được nổi khiếp sợ.
Tôn Tương cười gật đầu, cầm thìa khoáy ly trà hoa, một bên nhìn Ôn Nhuyễn ôn nhu nói: “Anh ấy thường hay nhắc về em với chị, biết chị chuẩn bị dạy cho em, còn kêu chị chiếu cố em cho tốt.”
“Lão sư ông ấy......”
Ôn Nhuyễn cúi đầu, thần sắc trên gương mặt có chút phức tạp, vừa cảm động, lại vừa đắn đo, “Em còn tưởng rằng lão sư không bao giờ quan tâm em nữa.”
Lúc trước Ôn Nhuyễn vì gả cho Lâm Thanh Hàn, không màng đến lời khuyên của lão sư, từ bỏ tiền đồ đang rất tốt.
Mấy năm nay, cô cũng nhiều lần liên hệ với ông ấy, nhưng lão sư trước nay không trả lời, cô cho rằng lão sư đời này cũng sẽ không quan tâm mình nữa, không nghĩ tới......!Lão sư lại lén dặn dò như vậy.
Tôn Tương cũng biết một chút tình huống, thấy Ôn Nhuyễn như vậy cũng không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng mu bàn tay, “Thầy em nhìn thì cố chấp, kỳ thật là mạnh miệng mềm lòng, có rảnh thì đi gặp anh ta đi.”
Ôn Nhuyễn tự nhiên đáp ứng “Vâng”.
Ăn xong trà bánh liền phải vào học.
Tôn Tương không hổ là lão tiền bối trong giới, Ôn Nhuyễn lúc trước cũng lăn lộn mấy khóa học diễn xuất, cũng được khen vài lần, nhưng khi học với Tôn Tương, cô mới phát giác chổ mình yếu kém thật sự quá nhiều.
Qua một ngày, Ôn Nhuyễn được lợi không ít, lúc về cô còn cảm ơn rối rít.
“Em tuy rằng không phải xuất thân chính quy, nhưng diễn không tồi, hơn nữa em tâm tư tinh tế, có năng lực, đây là thứ một diễn viên cần nhất.” Tôn Tương cười trấn an cô, lại nói, “Đem nhân vật của em suy diễn ra đến khi hiểu rõ, so với học tập theo lý thuyết thì càng quan trọng hơn.”
“Chờ trở về, em suy nghĩ cho kỷ mấy điểm mà chị nói.”
“Đến lời thoại, chỉ có thể dựa vào chính em bỏ ra tâm tư, chị chỉ có thể dạy em kỹ xảo, cũng may kiến thức cơ bản của em không tồi, giọng nói rõ ràng và trong sáng.”
Tôn Tương vừa tiễn người đi ra ngoài, vừa chỉ dạy Ôn Nhuyễn.
Đầu nhỏ của Ôn Nhuyễn vẫn luôn gật gật, tỉ mỉ mà đem lời nói toàn bộ nhớ kỹ, “Cảm ơn Tôn lão sư, chị nói em đều nhớ kỹ.”
Tôn Tương nói vui, “lần sau chị sẽ kiểm tra em, em nếu thể hiện không tốt thì sẽ bị phạt.”
Tôn Tương ôn nhu như vậy.
Ôn Nhuyễn một chút cũng không sợ chị ấy, đôi mắt chớp chớp mà đáp ứng “Vâng”, còn muốn nói thêm vài câu, đột nhiên cảm thấy dạ dày khó chịu, muốn nôn.
“Làm sao vậy?” Tôn Tương lo lắng nói.
Ôn Nhuyễn mở miêng tính nói không có việc gì, nhưng cảm giác buồn nôn lại ùa tới, khuôn mặt nhỏ lúc này trắng bệch, nói cũng không nói nên lời, Tôn Tương vội vàng gọi người giúp việc tới dẫn Ôn Nhuyễn đi toilet.
Tôn Tương tự mình pha một ly nước cam, chờ khi Ôn Nhuyễn ra tới thì đưa cho cô, “Đang khỏe mạnh sao tự nhiên muốn nôn?”
Lại hỏi, “Còn khó chịu không?”
Ôn Nhuyễn kỳ thật vẫn đang khó chịu, nhưng không muốn làm chị ấy lo lắng nên liền lắc lắc đầu, cô cầm ly nước cam lên chậm rãi uống, mùi vị đi xuống,diendan cảm giác buồn nôn vừa rồi đã giảm rất nhiều.
Bên cạnh người giúp việc không biết nghĩ đến việc gì, cười nói một câu, “Ôn tiểu thư cái dạng này, giống như phu nhân lúc trước mang thai tiểu thư vậy.”
Người giúp việc không biết chuyện của Ôn Nhuyễn, thấy cô trên tay không mang nhẫn, chỉ nghĩ cô độc thân, thuận miệng nói đùa vài câu.
Nhưng sắc mặt Ôn Nhuyễn và Tôn Tương lập tức kém lại.
Tôn Tương tuy rằng ôn nhu, nhưng lúc nghiêm túc vẫn làm người khác sợ hãi, chị ta quay đầu nhìn thoáng qua người giúp việc, ánh mắt sắc bén, “Lắm miệng, chị đi xuống trước đi.”
Chờ đến khi người giúp việc đi rồi.
Chị ta nhìn khuôn mặt nhỏ đang tái nhợt của Ôn Nhuyễn, kéo người ngồi vào một bên, “Em......!Trước đừng nghĩ nhiều.” Lại nhỏ giọng hỏi một câu, “Em tháng này có tới kỳ không?”
Tới kỳ......
Ôn Nhuyễn vừa nghe thấy lời này, mặt trắng càng thêm trắng.
Cô gần đây rất bận, căn bản không nhớ tới chuyện này, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, cô đã trể hơn một tháng, gần hai tháng không có tới kỳ.
Tôn Tương nhìn Ôn Nhuyễn như vậy, đã hiểu ra.
Nữ minh tinh mang thai là tối kỵ, đặc biệt giống như Ôn Nhuyễn vừa mới ly hôn, Tôn Tương vỗ vỗ tay cô, nhỏ giọng nói, “Sự tình còn chưa biết kết quả, em trước tiên đừng tự dọa mình, chút nữa tìm một bệnh viên đáng tin cậy mà khám đi.”
“Chờ khi có kết quả, lại......!Ngẫm lại nên làm cái gì.”
P/S: dạo gần đây cuối năm công việc nhiều quá nên mình ra chương không đều, xin lỗi mọi người.