“Hương Nô tỷ tỷ nhìn xem, đây là lễ vật hôm nay Đại tướng quân mang đến tặng tỷ, mới vừa rồi Yên Vũ cô nương nhìn đến đỏ mắt đấy!” Hương Nô không hề nghĩ sai, món đồ quý giá như vậy quả nhiên đến từ nam nhân kia.
“Tỷ còn chưa nhìn, ta không dám mở ra đâu! Nếu không thì bây giờ mở ra, cho ta mở rộng tầm mắt Đi!” Ngọc Nhi có thể không biết được sự đắt đỏ của cái hộp này.
Chế phẩm màu đồi mồi vô cùng quý hiếm trong Đại Thịnh, riêng chiếc hộp lớn như thế cũng có giá trị không nhỏ, ngay cả vật chứa cũng đắt như thế, đồ vật bên trong chắc chắn không tầm thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mở ra nhìn một cái đi.” Hương Nô cũng có chút tò mò, bên trong sẽ là món đồ quý hiếm gì đây.
Bên trong chiếc hộp bát bảo có ba tầng, mở ba tầng ra là một bộ trang sức hoàn chỉnh, tầng thứ nhất là sản phẩm ngọc trai được mài nhẵn, tầng thứ hai là san hô đỏ tính chất rất tốt, tầng thứ ba là đồ trang sức bồ câu đỏ mà Hương Nô chưa từng thấy qua, hơn nữa Hương Nô chú ý trên mỗi món đồ trang sức đều được khắc ký hiệu Nguyệt Quý nhẹ nhàng, chứng minh đây là vật phẩm từ phường Nguyệt Quý của Tư gia trong tam đại hoàng thương, có lẽ giá cả một bộ cũng phải hơn 1000 lượng.
Hương Nô cũng chỉ thấy một bộ vào ngày sinh thần 35 tuổi của mẫu thân, sau ngày sinh thần của mẫu thân không lâu đã bị xét nhà, bộ trang sức kia và các món đồ trang sức quý báu mà phụ thân cùng huynh trưởng tìm về cũng bị tịch thu lúc xét nhà.
Hương Nô kìm nén cảm xúc, ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt với mỹ nhân nhỏ tuổi trong gương đồng, ngựa gầy có thể nhận lễ vật của khách, có điều món lễ vật này thật sự quá trân quý, nàng không thể nhận.
“Ngọc Nhi, dọn đồ, lát nữa trả về Đại tướng quân đi.”
“Hương Nô tỷ tỷ…” Ngọc Nhi rất kinh ngạc, các cô nương có ai nhận được quà mà không hớn hở nhận lấy, cho dù trong lòng có chút băn khoăn nhưng cũng chỉ cần õng ẹo với người tặng quà một cái là xong, nhận được quà quý như vậy, làm gì có ai trả về chứ!
“Ngọc Nhi, ba món đồ trang sức kia có lẽ còn đắt hơn cả hai ta, có vài thứ chúng ta không dùng được.” Món đồ tinh phẩm như vậy chỉ có quý tộc hoàng thân quốc thích hoặc giàu nhất một vùng mới sử dụng, hễ đeo lên người nghĩa là có cả một hộ viện để tiếp khách, một nữ tử chốn pháo hoa như nàng sở hữu những thứ này có khi còn kéo đến tai họa bất ngờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng mà…” Nàng ấy vẫn còn chưa khoe khoang với các tiểu tỷ muội hôm nay nhìn và nghe thấy gì!
“Nghe lời!” Giọng điệu của Hương Nô không cho phép chối tè.
“Hic.” Ngọc Nhi còn nhỏ, không giấu được sự thất vọng của mình, có điều vẫn nghe lời cất đồ vào.
Hương Nô lấy hộp châu báu của mình ra, chọn một đôi khuyên tai bạch ngọc, trên đầu chỉ dùng châu hoa đơn giản để trang trí, cuối cùng Hương Nô cầm một chiếc lược bí (*) đồi mồi cắm lên búi tóc, sau khi mang giày thêu vào thì trang điểm xinh đẹp.
(*) giống lược chải chấy á cả nhà yêu
Hương Nô xoay một vòng trước mặt Ngọc Nhi, Ngọc Nhi mỉm cười gật đầu: “Xinh đẹp tuyệt vời! Vô cùng xinh đẹp! Đại tướng quân mà thấy thì chắc chắn sẽ bị mê hoặc!” Ngọc Nhi trừng lớn mắt.
“Ba hoa, miệng trét mật à.” Hương Nô cười, dù gì cũng là hai nữ hài đang độ thanh xuân như hoa nở, dù có buồn thế nào thì cũng không được lâu lắm.
Thân Đồ Khiếu được sắp xếp ở Lâm Giang Tiên, nơi làm ăn với vọng tộc của Cạnh Hương Lâu, cũng là nơi đấu thầu ngựa gầy nên đương nhiên không thể chăm sóc khách quý qua loa được, Lâm Giang Tiên cũng là gian phòng xa hoa lãng phí nhất của Cạnh Hương Lâu.
Trong Cạnh Hương Lâu có một cái hồ nhân tạo, phía trên có một nhà thuỷ tạ rất lớn, đó là Lâm Giang Tiên, Lâm Giang Tiên không phải một đình thuỷ tạ bình thường, kiến trúc của nó cao ba tầng, tầng một không gian mở, tầng hai là gian tiếp khách hoặc tổ chức yến tiệc, tầng ba là không gian thoải mái dùng để nghỉ ngơi, mở cửa sổ có thể trông thấy phong cảnh Dương Châu xinh đẹp từ xa.
Lâm Giang Tiên không chỉ xa hoa như vậy, kim chủ của Cạnh Hương Lâu còn tốn một số tiền lớn để trồng hoa viên ở trước và sau nhà thuỷ tạ, phía trước trồng rất nhiều hoa mới cỏ lạ, phía sau là một khu rừng trúc, bên trái có một bánh xe nước rất lớn, ở lầu một có thể nghe tiếng róc rách, mà bên phải đối diện cảnh hồ, chóp mũi có thể ngửi được hương thơm đặc trưng của vùng sông nước, mắt có thể thưởng thức phong cảnh sóng nước lóng lánh, mấy con vịt cổ xanh thong dong tự tại, khiến người ta nhìn mà thảnh thơi.
“Tiểu tổ tông, cuối cùng cũng tới.” Tả Cầm nghển cổ chờ mong ở cửa Lâm Giang Tiên, trông bà vô cùng nôn nóng, chủ tử có nói, phải hầu hạ vị bên trong như lão tổ tông, Hương Nô có thể khiến lão tổ tông kia coi trọng đương nhiên cũng thành tiểu tổ tông.