Thân Đồ Khiếu sải bước rời đi, lúc bước lên xe ngựa, tinh thần của hắn mới yên ổn một ít, trong xe có mùi hoa trên người Hương Nô.
Suy nghĩ của hắn quay về ngày ba người mới gặp nhau.
Phủ Quảng Lăng hầu và Thân Đồ Khiếu có chút gốc rễ, Đàm gia đã từng là một trong Ngũ hầu, được xem như đại thế gia, Quảng Lăng hầu là một nhánh trong đó, Đàm gia có một cái Hoàng hậu, một Quý phi, mẫu thân của Thân Đồ Khiếu cũng là nữ nhi Đàm gia, tuy xuất thân từ nhánh khác nhau nhưng hắn và Đàm Duyên có thể nói là huynh đệ dòng họ xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi đó hắn thắng trận, lúc khải hoàn có mượn đường Dương Châu, hơn nữa còn đến Dương Châu thăm hỏi.
Phủ Quảng Lăng hầu phát thiệp, nhắc đến mẫu phi mất sớm của hắn, nhìn mặt mũi mẫu phi mà hắn quyết định đồng ý, kiểu xã giao này cũng chỉ là một trong vô ván tiệc khác mà Thân Đồ Khiếu từng gặp.
Ai cũng có ý đồ riêng với hắn, thổi phồng không ngừng, họ ngóng trông hắn có thể cho bọn họ một ít lợi lộc, Quảng Lăng hầu tự xưng là tiểu cửu muốn kéo gần quan hệ với hắn cũng như thế.
“Vẻ ngoài của Khiếu Nhi thật giống biểu muội Ngọc Thụy, lần trước gặp biểu muội lẫn là một thiếu nữ ngây thơ, mới cao đến chừng này của ta! Không ngờ mới mấy năm không gặp, tiểu biểu muội đã đi về cõi tiên.”
“…” Thân Đồ Khiếu không nói tiếp, chỉ lặng lẽ siết chặt chén rượu. Quảng Lăng hầu này đúng là gì cũng nói được, chỉ cần là người thật sự gặp phụ vương và mẫu phi của hắn, không ai không nói hắn giống phụ vương hơn, dáng vẻ tục tằng này của hắn giống mẫu phi chỗ nào?
Nói cả buổi trời, Thân Đồ Khiếu không thèm đáp lời, Quảng Lăng hầu cũng xấu hổ, nói với nhi tử ở một bên: “Còn không cho người tới hầu hạ Đại tướng quân uống rượu sao?”
Thân Đồ Khiếu nhíu nhíu mày, mở miệng nói: “Không cần ai hầu hạ.” Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn Thế tử Quảng Lăng hầu một cái, dáng vẻ thư sinh trắng nõn sạch sẽ, vừa nhìn liền biết không phải bạn chung đường với hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đại tướng quân đừng nói như vậy, nếu không có ai vừa ý săn sóc là do hầu phủ bọn ta chiêu đãi không chu toàn.” Ông ta vỗ vỗ tay, kéo cửa ra, một bóng dáng thướt tha rơi vào tầm mắt Thân Đồ Khiếu.
Cách ăn mặc của nàng vô cùng lộ liễu, tóc dài đen nhánh xõa nửa, búi một nửa, xỏ một bộ kim diêu hải đường, phần tóc dài khác xõa ở phía sau, mỗi một bước đi bộ kim diêu kia sẽ lấp lánh lên, khiến tiên khí trên người nàng lúc có lúc không.
Chiếc váy dài bó ngực màu hồng cánh sen trên người nàng dài chấm đất, khoác một tấm lụa tuyết trong suốt sáng màu, bầu ngực trắng nõn đầy đặn kia rất hấp dẫn ánh mắt, khiến người ta nhớ tới câu thơ: “Tay áo phồng như loài bướm giáp, môi đỏ lựng như quả anh đào. Tuyết trong che ngực còn vương vấn, mắt say khép hờ sắc như dao.”
Trán ve mày ngài, răng đều, tay mềm như mầm cỏ, vai như điêu khắc, thắt lưng uyển chuyển, những từ ngữ tán dương kia đều có thể dùng lên người nữ tử này, danh xứng với thật, nàng giống như tiên nữ bước ra từ bức họa, Thân Đồ Khiếu phát hiện khi nàng bước chầm chậm về phía mình, hắn đã nín thở.
Những năm gần đây quá nhiều người hiến sắc cho hắn nhưng không một ai có thể lọt vào mắt xanh của hắn, hắn cho rằng mình không có hứng thú với nữ sắc nhưng tới giờ khắc này hắn mới biết… đó là do chưa nhìn thấy người đẹp thật sự.
Gương mặt gợi cảm của nữ tử trước mắt, dáng người quyến rũ, lại có một đôi mắt dịu dàng sáng ngời, Thân Đồ Khiếu tự nhận là biết nhìn người, hắn cho rằng đôi mắt của một người là chân thật nhất, ánh mắt không thể nói dối.
Bên trong đôi mắt dịu dàng kia có áp lực, có phiền muộn rất nặng nề.
Rốt cuộc cũng không thể nói lời từ chối.
“Nô gia Hương Nô, bái kiến Thân Đồ Đại tướng quân.” Nữ tử tên Hương Nô đến gần, mùi hương nhàn nhạt quấn mũi, Thân Đồ Khiếu phát hiện ánh mắt mình đặt lên người nữ tử mới gặp lần đầu, không thể nào rời khỏi.
“Ừm.” Thân Đồ Khiếu không có kinh nghiệm đối phó với tình huống như thế này, chỉ lẩm bẩm một tiếng.
Hương Nô nói tiếp: “Nô gia rót rượu cho Đại tướng quân được không?” Giọng nàng vừa mềm vừa ngọt, Thân Đồ Khiếu nghe mà tê dại.
“Hương Nô, phụng dưỡng quý nhân cho tốt, biết không?”
Thân Đồ Khiếu nhạy cảm phát hiện, lúc Đàm Duyên nói như vậy, nụ cười trên mặt tiểu nữ nhân, trong đôi mắt kia càng nhuốm màu đau thương.
“Vâng.” Hương Nô đáp, nàng ưu nhã di chuyển, ngồi ở bên cạnh Thân Đồ Khiếu.
“Vậy thì, phụ tử bọn ta không quấy rầy Đại tướng quân vui vẻ nữa.” Trên mặt Quảng Lăng hầu có mập mờ và hiẻu chuyện, Thân Đồ Khiếu không thích vẻ mặt đó của ông ta, thế nhưng cũng không muốn đẩy nhuyễn ngọc ôn hương bên cạnh ra.
—--------------
Thân Đồ Khiếu: Có phải ta ngửi thấy mùi thịt rồi hay không!
Oa Ngưu: Dạ dạ dạ! Cho ngài nhớ lại chút hồi ức đẹp ngày xưa!