Sấu mã vi thê

“Đáng chết!” Đàm Duyên cực kỳ phẫn nộ, y siết chặt tay dùng sức nện lên khung cửa, trong nháy mắt nắm tay của y bị rách ra, máu tươi cũng dính ra khắp nơi.
 
“Đàm tiểu hầu gia… tên kia dám chống đối ngài như vậy, nếu không… ta bẩm báo cho phụ thân, để phụ thân làm chủ cho ngài.” Lưu Đình được Lưu lão gia tri phủ Dương Châu dặn dò, muốn gã phải mượn sức Đàm Duyên, dù gì làm quan ở tri phủ thì thế lực cũng không thể bằng hoàng thân quốc thích được.
 
“Làm chủ ư?” Đàm Duyên kỳ dị hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có biết đó là người nào không?” Ynhướng mày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lưu Đình không dám đáp lời.
 
“Ngươi có biết, người kia họ Thân Đồ không? Phụ thân của ta còn không làm chủ cho ông ta kìa.”
 
Lời bói của Đàm Duyên khiến Lưu Đình đen mặt, gã bắt đầu nơm nớp lo sợ nhớ lại xem vừa rồi minh có làm chuyện gì thiếu sót không.

 
Họ Thân Đồ ở Đại Thịnh toàn là gia tộc hoàng thất! Là dòng họ của thiên hoàng lão tử!
 
Đàm Duyên rời đi không quay đầu lại: “Đi tra xem gia hỏa kia không đợi ở kinh thành mà tới Dương Châu làm gì!” Trước khi lên xe, y dặn dò Mục Thanh đã đi theo mình nhiều năm.
 
“Vâng, Thế tử gia.” Sau khi Mục thanh nhận lệnh thì lập tức ra ngoài làm việc.
 
Đàm Duyên nhìn theo bóng lưng của Mục Thanh, chìm vào suy nghĩ sâu xa, Mục Thanh là nhi tử ruột thịt của thị vệ trưởng hầu phủ, từ nhỏ đã ở bên bảo vệ y, luôn trung thành và tận tâm với y.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có điều đời trước, lòng trung thành này biến chất, Mục Thanh giống như y, làm rơi trái tim lên người Hương Nô, cuối cùng Mục Thang không đành lòng, dưới lời cầu xin không dứt của Hương Nô mà kể cho nàng biết nguyên nhân thật sự khiến Thân Đồ Khiếu chết, nó cũng thúc đẩy Hương Nô quyết liệt với y, quyết tuyệt đâm cột mà chết.
 
Đối mặt với Mục Thanh, y cảm thấy vô cùng phức tạp, có điều hiện giờ Mục Thanh vẫn là một Mục Thanh trung thành và tận tâm, có năng lực, cho nên y vẫn tin tưởng vào hắn ta.
 
Y còn nhớ rõ lúc y quyết định dâng Hương Nô cho Thân Đồ Khiếu, Mục Thanh đã hết lời khuyên can: “Thế tử gia, Hương di nương ở cùng ngài 5 năm, ngài có biết nếu ngài làm như vậy, lão hầu gia sẽ bắt nàng ấy ở lại Hồng Viên, ngài nhẫn tâm sao?”
 
Mục Thanh là người có nguyên tắc, hắn ta cho rằng ai cũng có giới hạn, cho dù theo đuổi danh lợi thì vẫn phải giữ điểm mấu chốt.
 
“Ngài nhẫn tâm để nàng ấy bị người khác nhúng chàm lần nữa sao?” Mục Thanh biết mình không nên xía vào việc tư của chủ tử, nhưng hắn ta luôn nhớ rõ tiểu nữ tử yếu đuối mềm mại kia bình thản lễ phép thế nào, cho dù vào lúc được sủng ái nhất vẫn đối xử rất tốt với mọi người, lần nào thấy hắn ta cũng nói một tiếng: “Chào Mục thị vệ.”
 
Đôi khi Đàm Duyên còn hy vọng khi đó mình chịu nghe lời khuyên bảo của Mục Thanh.

 
Y nhớ lại ngày dâng Hương Nô ra, lúc Hương Nô mặc lụa mỏng đi vào sương phòng, y chú ý tới ánh mắt phụ thân mình nhìn Hương Nô, cũng chú ý tới ánh mắt như sói như hổ của Thân Đồ Khiếu, bọn họ nhìn chằm chằm vào Hương Nô, nữ nhân vốn chỉ thuộc về mình y.
 
Hương Nô vẫn luôn là của y, cho nên y không có cảm giác gì đặc biệt, thế nhưng khi y muốn chắp tay dâng lên thì lại thấy không cam lòng.
 
Y nhìn dung nhan xinh đẹp của Hương Nô, nhắc nhở bản thân từ tận đáy lòng: “Cho dù ngủ với Thân Đồ Khiếu một lần thì thế nào? Trong lòng Hương Nô chỉ có ta, đến cuối cùng nàng vẫn sẽ trở về bên cạnh ta mà thôi.”
 
Y ôm lòng tin mù quáng, mang theo vẻ cao ngạo đầy vô tri, vênh mặt hất hàm sai khiến nàng: “Hương Nô, phụng dưỡng quý nhân cho tốt, biết chưa?”
 
Y như nhắm mắt xem nhẹ, không chú ý tới cơ thể run rẩy của Hương Nô, không nhìn vẻ mặt bi thương của nàng, trên thực tế… bầu bạn 5 năm, y chưa bao giờ thật sự chú ý đến cảm xúc của Hương Nô, chỉ biết nhận tấm lòng ấm áp từ trên người nàng mà thôi.
 
Mà lòng ấm áp này bây giờ lại sắp thuộc về người khác, y không thể quay đầu lại, thế nhưng trong đầu lại xẹt qua một hình ảnh, nữ tử mềm mại kia nằm trong lồng ngực rộng lớn của Thân Đồ Khiếu, dùng giọng nói mềm nhẹ quyến rũ kia để rên rỉ, ngâm nga từng tiếng, y chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đập thình thịch, ngực cũng nặng nề đến lạ.
 
“Con muốn làm gì vậy? Con điên rồi sao?” Đàm hầu gia kéo tay nhi tử, ngăn cản hành động của y: “Kia chính là Thân Đồ Khiếu, họ Thân Đồ đấy, chúng ta không thể trêu vào, Hương Nô có thể hầu hạ hắn là phúc phận của nàng!”
 

Lời của lão hầu gia khiến Đàm Duyên buồn nôn, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng y vẫn cảm thấy khoảng thời gian kế tiếp khiến người ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
 
Thì ra, nữ nhân thuộc về mình bị những người khác chiếm đoạt lại là chuyện khiến người ta đau khổ đến vậy!
 
———————
 
Đại tướng quân: Lão tử gặp Hương Hương lần đầu đã cứng, vậy là vừa gặp đã yêu Hương Hương rồi! 
 
Oa Ngưu: Ta cảm thấy mấy lời này là do thấy sắc nảy lòng tham!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận