Đàm Duyên không còn gì để nói, chỉ cảm thấy phụ thân mình đúng là càng lớn tuổi càng hoa mắt ù tai, y bắt đầu hối hận vì sao mình lại nghe lời của lão hồ đồ này rồi ép bản thân phải bước đến hoàn cảnh này.
Ánh mắt của Đàm Duyên đảo về phía Hương Nô, sau khi Hương Nô ra khỏi sương phòng, ánh mắt y đã không rời đi được, Hương Nô thay một bộ xiêm y sạch sẽ, không cần nói cũng biết ý nghĩa của nó là gì.
Bước chân của nàng lảo đảo, trên mặt có vẻ yếu ớt sau khi mây mưa, mọi thứ đều khiến y cảm thấy thống khổ, phẫn nộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Y nhớ lại cuộc sống khi hậu viện chỉ có hai người bọn họ, khi đó tự do, vui sướng bao nhiêu?
“Để Hương Nô tự mình lựa chọn đi.” Y không biết vì sao lúc đó mình lại nói như vậy, có thể là do muốn chứng minh điều gì đó, muốn chứng minh Hương Nô không hề thay lòng với y, muốn chứng minh cho dù y dứt khoát làm tổn thương Hương Nô thì nàng vẫn sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh y như trước kia.
Y vừa mới mở miệng thì lập tức hối hận, bởi vì đôi mắt luôn nhìn về phía y đã không còn nữa, nàng không hề nhìn y, nàng dùng một ánh mắt không muốn xa rời nhìn về phía một nam nhân khác, dùng âm thanh y quen thuộc để nói những lời khiến y tuyệt vọng: “Đại tướng quân là nam tử vĩ đại trong nhân gian, nô gia nguyện ý hầu hạ ngài.”
Câu nói kia… là chính y ép nàng nói ra, tuy rằng nàng không khóc thút thít ngay lúc đó nhưng sau lúc đó nàng khóc đáng thương thế nào, y biết rõ nhưng cũng chỉ ngồi yên không đoái hoài gì, bây giờ đã bị báo ứng rồi.
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
“Vậy ta cảm tạ tiểu hầu gia.” Thái độ như cười như không trên mặt Thân Đồ Khiếu giống như một cái tát lên mặt y.
“Hương Hương, nàng có đồ gì muốn thu xếp không?” Thân Đồ Khiếu cúi đầu hỏi tiểu nữ nhân trong ngực, nàng vẫn đang run rẩy, việc này khiến hắn cảm thấy bất mãn, bàn tay hắn vòng qua vuốt ve eo nàng theo bản năng, đến khi Hương Nô không còn run nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không cần, sau này Hương Nô cũng chỉ thuộc về Đại tướng quân, đồ của hầu phủ, nô không nên mang theo gì.” Không mang theo gì, bao gồm cả quá khứ giữa nàng và Đàm Duyên, ân oán đã trả xong, một dao cắt đứt.
Đàm Duyên thật sự không nghĩ tới hậu quả này, y không thể khống chế được bản thân mình, lúc Thân Đồ Khiếu và Hương Nô sắp rời đi, rốt cuộc y cũng không màng thể diện, đuổi theo hỏi một câu: “Vì sao?”
Hương Nô không nhìn y, chỉ chậm rãi nói: “Đại tướng quân… có thể bảo vệ cho ta.” còn ngài thì không thể.
Đó là những lời nàng chưa từng nói.
Nữ nhân của y bị một nam nhân khác bế lên ngựa, hai người rời đi trông vô cùng thân mật.
Đàm Duyên nâng tay, mấy lời an ủi đã ở bên miệng rồi nhưng cũng không thể nói ra, cuối cùng y suy sụp buông tay, không nói gì, chỉ im lặng nhìn theo nữ nhân đã bầu bạn với mình suốt 5 năm.
“Cũng chỉ là một kỹ nữ thôi! Kỹ nữ vô tình!” Để bảo vệ tôn nghiêm của mình, y giả vờ như không có việc gì, mở miệng là hạ thấp Hương Nô nhưng chỉ có mình y biết, trong lòng y nuối tiếc đến nhường nào.
Biết bao nhiêu hình ảnh dịu dàng xẹt qua trong đầu?
“Cho rằng mình tôn quý à! Có thể leo lên người Đại tướng quân thì không nhớ tình cũ nữa à! Đến lúc đó bị vứt bỏ thì đừng tới cầu xin bổn Thế tử!” Y gào thét với không khí, đương nhiên cũng không ai trả lời, đêm hôm đó y muốn chứng minh mình không cần Hương Nô mà quay về bên trong hậu viện tìm 2 tiểu thiếp, ở trong phòng Hương Nô, ở trên giường Hương Nô, ngồi hưởng thụ niềm sung sướng của người có nhiều thê thiếp.
Hai tiểu thiếp còn rất nhỏ tuổi, vừa mới cập kê mà thôi, y nghĩ: “Trên đời này nhiều nữ nhân như vậy, sao phải tiếc một kỹ nữ 20 tuổi chứ?”
Y tách đùi của một ngựa gầy tên là Nguyệt Hoa, tận tình dùng món đồ hung tợn kia rong ruổi trên người nàng, một tân thiếp mới tên Diệu Vân thì ở bên cạnh liếm láp vành tai của y.
“Thế tử gia… tuyệt quá đi! Thiếp thân sắp chịu không nổi rồi…” Khóe mắt của tiểu cô nương ứa nước mắt, đáng thương nhìn y, y thở gấp, đâm càng sâu càng mạnh hơn.
Khi thân thể đạt được sung sướng thì trong lòng càng ngày càng trống rỗng, sau khi y uể oải ngủ thiếp đi, cảm thấy trên gối vẫn còn vương mùi hương của nàng.
Lúc bình minh ló dạng, trên chiếc giường là hai tiểu thiếp dính đầy tinh dịch và y trần trụi cả người, hương vị thuộc về nàng đã bị y huỷ hoại, khi đó y mới tuyệt vọng nhớ tới, chủ nhân của căn phòng nhỏ kia thật sự không còn nữa, đã vứt bỏ y, theo một nam nhân có tiếng tăm dữ tợn khác rồi.
Để chứng minh Hương Nô đã chọn sai, y không ngừng phái người hỏi thăm tân thiếp của phủ Đại tướng quân sống thế nào, năm này sang năm kia, y chỉ nghe nói Hương di nương chăm lo hậu trạch của phủ Đại tướng quân, Đại tướng quân chưa từng cưới vợ cũng chưa từng nạp thiếp, chỉ sủng một mình nàng, quý nữ trong kinh rất hâm mộ, nam nhân dưới một người trên vạn người dùng pháo hoa thắp sáng cả bầu trời đêm kinh thành cho nàng, mua một ngọn núi trồng loài hoa nàng thích nhất, mua sạch bánh ngọt của kinh thành vì nằng, ngày nào cũng làm đủ món cho nàng ăn.
Hắn không để bụng quá khứ của nàng, cuồng vọng dùng một câu chặn họng mọi ý kiến ác ý về Hương Nô: “Ta vui vẻ sủng nàng, khiến ngươi để bụng à?”
Điều Đàm Duyên không muốn thừa nhận chính là… ngày tháng không có y, Hương Nô sống rất tốt! Rời khỏi y… dường như là chuyện may mắn nhất trong đời Hương Nô.
—--------------
Đàm Duyên: Hương Nô nàng đừng hối hận! Sau khi rời khỏi ta nàng sẽ…
Thân Đồ Khiếu: Nàng sẽ được ta chăm sóc đầy đủ cả về thể xác lẫn tinh thần!
Hương Nô: … (dùng sức véo eo Thân Đồ Khiếu)