Sấu mã vi thê

“Tỷ đừng lo lắng, không phải đã sắp xếp rồi sao, ta đánh đàn, tỷ khiêu vũ, Nguyệt Chiếu khiêu vũ rất đẹp!” Hương Nô không hề nói dối, người ở đây đều có sở trường riêng, Hương Nô mới bắt đầu luyện nhảy từ năm 12 tuổi nên vũ đạo chỉ có thể nhờ vào vẻ ngoài xinh đẹp gánh cho, trên thực tế chẳng ra gì cả, nhưng Nguyệt Chiếu không như thế, Nguyệt Chiếu đã bắt đầu luyện tập từ lúc 5 tuổi, dáng vẻ nhảy múa nhẹ nhàng như yến! Hương Nô thấy, Nguyệt Chiếu lưu tiêu chỉ vì vận may không tốt mà thôi.
 
“Cũng hy vọng như thế…” Nguyệt Chiếu nhớ tới công tử giúp đỡ nàng ấy hôm nay, trong lòng cũng hồi hộp một chút, không biết công tử kia có tham dự ngày bộc lộ quan điểm không nhỉ? Nàng ấy không khỏi suy nghĩ, khách nhân ngày bộc lộ quan điểm chắc sẽ hướng về Hương Nô nhỉ, dù người ta có tham gia thì chắc gì sẽ có hứng thú với mình?
 
Có thể nói ngày Hương Nô bộc lộ quan điểm là ngày được chuẩn bị kỹ càng trong lâu, vài ngựa gầy khó khăn trong việc bán đấu giá sẽ cùng nhau bộc lộ quan điểm, ngày đó rất trơn tru, khách nhân cũng nhiều, ý đồ trong lâu chính là như thế, sau khi thương phẩm hấp dẫn được bán ra thì mọi người cũng sẽ ở lại nhìn xem thương phẩm ít quan trọng hơn, có vài người có ý nên cũng thuận tay mua thương phẩm khác đi, dù sao có thể bước vào đây thì không phải những người thiếu tiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

“Hương Nhi, muội sẽ chấp nhận Thân Đồ công tử sao? Ta thấy ngài ấy khá tốt với muội.” Nguyệt Chiếu chống cằm, đôi mắt ấm áp nhìn về phía Hương Nô.
 
Bị hỏi như vậy, Hương Nô có chút thẹn thùng, nàng dùng ngón tay gãi gãi mặt, cuối cùng nói: “Ta cũng không thể quyết định được!” Chấp nhận ư? Nàng dựa vào cái gì?
 
“Sao thế được! Ta thấy Thân Đồ công tử thật sự nhất định phải chiếm được đấy, nhìn lễ vật ngài ấy mang đến cho muội mấy ngày nay đi, đủ để mua mấy cô nương rồi đấy?” Nguyệt Chiếu không hề nói bừa, lễ vật Thân Đồ Khiếu đưa cho Hương Nô sắp nhét đầy phòng nàng rồi, Thân Đồ Khiếu yêu ai yêu cả đường đi, rất nhiều món còn đưa đến chỗ mỗ mụ Tả Cầm, cũng chia cho bọn tỷ muội trong lâu, mấy ngựa gầy cùng lúc bộc lộ quan điểm còn không khỏi có ý nghĩ xằng bậy, rằng ngày Hương Nô bộc lộ quan điểm, có phải Thân Đồ công tử sẽ mang thêm vài người trở về hay không kìa?
 
Đáng tiếc dường như Thân Đồ công tử yêu Hương Nô sâu sắc, ngoại trừ Hương Nô ra thì không thèm nhìn ai cả. 
 
“Trước khi mọi chuyện chưa được xác nhận thì không thể xem như chuyện đương nhiên được.” Hương Nô cụp mắt, mới quen biết có mấy ngày ngắn ngủn, nếu dâng hiến mọi thứ lên thì đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Nếu là Hương Nô trước năm 12 tuổi, có lẽ sẽ vui vẻ chờ đợi Thân Đồ Khiếu tới đón nàng, thế nhưng sau khi gặp gia biến, người thân phản bội, nàng không thể không bảo vệ tốt trái tim mình.
 
Còn nữa, Thân Đồ Khiếu tốt với nàng như từ trên trời rơi xuống, thật sự thiếu cảm giác chân thật, nàng luôn thấy hoài nghi, tiếng “Hương Hương” kia thật sự nhắn về Hương Nô nàng sao? Nhưng mà nàng không có tư cách hỏi, cũng không dám hỏi.
 
“Cũng đúng.” Nguyệt Chiếu không phải không hiểu tâm trạng của Hương Nô, lần đầu tiên nàng ấy bộc lộ quan điểm cũng lo sợ bất an, khi đó đại chưởng quầy Như Ý Các của chợ phía tây cũng khá thân thiết với nàng ấy, bọn họ gặp nhau ở một buổi kiến tập ở Mãn Phương Lâu.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại chưởng quầy kia cũng tỏ vẻ toàn tâm toàn ý với Nguyệt Chiếu, thế nhưng cuối cùng lại không xuất hiện trong ngày bộc lộ quan điểm, sau đó Nguyệt Chiếu mới nghe nói đại chưởng quầy kia leo lên thiên kim của Như Ý Các, làm con rể cho đại lão bản, đương nhiên không thể xuất hiện ở nơi ngựa gầy bộc lộ quan điểm rồi.
 
“Hương Nhi, muội nghe tỷ khuyên một câu đi, nếu muội có lòng với Thân Đồ công tử thì làm sao cũng phải tranh giành, dù sau này có thất vọng, nếu muội không tranh thì muội sẽ càng hối hận.” Nguyệt Chiếu rũ mi nhắm mắt, nói ra nỗi đau của ngựa gầy.
 
“Dù chúng ta có thích ai đó thì cuối cùng vận mệnh vẫn bàn tới ngân lượng thôi! Cuối cùng nếu lỡ theo người mình không thích thì ít nhất cũng đã từng theo đuổi.” Cả đời ngựa gầy nhiều chông gai, từ khi bước vào Cạnh Hương Lâu đã được định là không có tình thân phụ mẫu, thời gian còn lại phải sống dựa vào nam nhân, không có tam môi lục sính, không có mũ phượng khăn choàng, không có lang quân đứng đắn, nếu vận khí tốt thì thoát khỏi sự tra tấn của chủ mẫu mà sinh một đứa con, cũng chỉ có thể được gọi là di nương, nhi tử của mình lại gọi đại nương tử là mẫu thân.
 

“Chiếu Nhi, ta không ngờ suy nghĩ của tỷ lại to gan như vậy đấy!” Bình thường Nguyệt Chiếu rất nhát gan, hoặc phải nói các tiểu cô nương của Cạnh Hương Lâu đã được Tả Cầm nuôi dưỡng tính tình như vậy. Bản chất của Tả Cầm cũng muốn tốt cho các nàng, thật sự quá mãnh liệt háo thắng thì không sống lâu ở hậu viện được, có thể co được dãn được như nước mới có thể sống đến cuối cùng, dù gì các nàng không có nơi nương tựa, chỉ có thể sống sót dựa vào lòng hương tiếc của nam nhân.
 
“Hương Nhi, chúng ta đã khổ đến vậy rồi, nếu ngay cả quyền được mơ cũng không có thì chúng ta còn lại gì?” Nguyệt Chiếu buồn bã cười khổ một chút.
 
Tốt xấu, nàng ấy cũng đã đấu tranh… để lại một thân thể đầy vết thương nhưng cũng có thể cứng rắn nói một tiếng: Ta đã làm!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận