Sấu mã vi thê

Lúc rời khỏi Trịnh gia, đại gia của Trịnh gia dẫn nhị gia, tam gia và con cháu dẫn họ ra khỏi cửa, Trịnh đại gia vuốt râu cảm thán: “Ai da tiếc là sắp phải xuất giá rồi, nhà chúng ta toàn là một đống tiểu tử thối, tiểu nữ oa tầm cỡ Hương Nhi cũng có hai đứa, đúng là khó kiếm!” Lời này không giả chút nào, viện Tam Tiến nho nhỏ không có phân gia, ba huynh đệ sinh 11 nam oa nhi chỉ được mỗi 1 nữ oa, Hương Nô vừa mới có thêm 11 đường huynh đệ, họ rất có ấn tượng tốt về nàng, tranh nhau tới trò chuyện với nàng, đến bây giờ nàng vẫn chưa nhớ mặt hết nữa!
 
“Ta nói rồi, không ai có thể không thích Hương Hương đâu.” Trở lại xe ngựa, Thân Đồ Khiếu ôm Hương Nô vào lòng, hắn siết chặt hai tay, cơ thể hai người dán chặt vào nhau. 
 
Hương Nô lẳng lặng ghé vào ngực hắn, tâm trạng rất kích động, đời này nàng sống chưa lâu nhưng nàng đã trải qua những thứ ấm áp và rét lạnh nhất thế gian này rồi, sau khi bị xét nhà, đã rất lâu rồi nàng chưa cảm nhận được sự quan tâm đơn thuần, không hề tính kế như thế này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cảm ơn.” Mấy ngày nay, nàng rất hay nói cảm ơn hắn. 
 
“Lại nói cảm ơn rồi, phải phạt.” Thân Đồ Khiếu bất đắc dĩ cong khóe miệng, tật xấu quá mức lễ phép của Hương Nô vẫn không thể diệt trừ tận gốc.

 
Nói là phạt nhưng cũng chỉ vỗ lên mông Hương Nô một chút, không đau nhưng rất ngại.
 
“Đại tướng quân!” Hương Nô hờn dỗi một tiếng, cái mông mềm lại ăn một bàn tay không đau nhưng rất vang. 
 
“Gọi sai rồi, càng nên phạt!” Mới nói xong, Thân Đồ Khiếu cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ của nàng, hắn quen cửa quen nẻo cạy khớp hàm của tiểu cô nương ra, tận tình mút cái lưỡi đinh hương bên trong, Hương Nô ngoan ngoãn bám vào vai hắn, được hắn mút mát còn ngoan ngoãn đáp lại, ngày càng sâu hơn. 
 
Nụ hôn này dài nhưng cũng lưu luyến, tới cuối cùng Hương Nô còn cảm thấy trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác kích thích mãnh liệt, bị hơi thở của hắn lấp đầy, cơ thể mềm nhũn như bọt nước, thể xác và tinh thần đều sinh ra khát vọng muốn hòa hợp lại thành một với hắn, giống như người chết đuối không thể không bám vào tấm gỗ trôi lềnh bềnh trên nước. 
 
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Hương Nô đỏ bừng mặt, mềm nhũn nằm thở dốc trong ngực Thân Đồ Khiếu, ai không hiểu nhìn thấy thì sợ là sẽ cho rằng bên trong đã xảy ra chuyện gì đó không thể cho ai nhìn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hương Nô đợi Thân Đồ Khiếu tiến thêm một bước, nhưng lần nào… hắn cũng có thể dừng tay ở thời điểm quan trọng nhất.
 
Hương Nô cau mày không hiểu, nàng không hiểu… từ lúc bắt đầu còn giữ giá đến cuối cùng là chìm sâu, nàng đã vứt bỏ vỏ bọc vô số lần, nghĩ rằng nếu là hắn thì nàng nguyện ý.
 
Thế nhưng hắn chưa bao giờ thật sự vượt qua lớp phòng thủ cuối cùng, trừ việc vào trong ra thì chuyện gì họ cũng làm rồi, có lần hắn còn cọ xát cây gậy nóng rực kia lên đóa hoa của nàng, hắn dặn dò nàng kẹp chặt hai chân, đừng mở ra, sợ sẽ tổn thương nàng. 

 
Nhưng nàng không sợ bị hắn làm tổn thương, lén lút mở hai chân, hắn vẫn cố chấp ấn chặt hai chân nàng, không muốn xâm chiếm nhiều hơn, sau một trận thẳng lưng cọ xát điên cuồng, hắn bắn mọi thứ lên bụng nhỏ mềm mại của nàng.
 
Từ khi đó Hương Nô đã rất bất an trong lòng, nàng vẫn luôn không dám hỏi, có phải thật ra hắn không muốn nàng hay không?
 
“Sau khi đại hôn, trong ngoài đều sẽ là của ta.” Bàn tay to bằng quạt hương bồ đặt lên đầu Hương Nô, vuốt ve trấn an, dường như Thân Đồ Khiếu biết suy nghĩ miên man trong lòng Hương Nô.
 
“Đừng lo, sao ta có thể không muốn được? Đợi đến khi nàng trở thành của ta, chắc chắn sẽ làm nàng không xuống giường được, làm nàng treo trên người ta ngày ngày đêm đêm.” Giọng điệu của hắn nghiêm túc, nội dung lại thấp hèn và ái muội, trong nháy mắt Hương Nô chín như tôm luộc, khuôn mặt nhỏ chôn trong lồng ngực hắn, không dám ngẩng lên.
 
“Ta muốn.” Sau một lúc lâu, tiếng thì thầm vang lên trong xe ngựa, xe ngựa quá yên tĩnh, mặc dù giọng nàng không lớn nhưng vẫn truyền vào tai Thân Đồ Khiếu, cũng truyền vào trong lòng hắn.
 
“Ta không dễ bị thương như vậy đâu.” Câu này càng nhỏ hơn nữa.
 

Hắn kìm nén lửa dục đang thét gào, ôm chặt trân bảo trong ngực, nụ hôn của hắn rơi xuống, đôi tay dao động trên người nàng, điêu luyện giải quyết dục vọng trên người tiểu cô nương, cố nén chấp niệm của mình.
 
“Ta muốn cho nàng những thứ tốt nhất.” Hắn muốn bù đắp những thứ không kịp cho ở đời trước, quay đầu nhìn lại, hắn vô cùng hận bản thân mình, hận mình không tốt với nàng.
 
Phải tốt hơn nữa! Không bao giờ là đủ!
 
Nếu nàng muốn sao trên trời, dù lấy hiệu cầm đồ của mình lót phía dưới thì hắn cũng muốn dắt nàng đi hái, không bao giờ buông tay nàng ra nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận