Biết Hương Nô đã tới cực hạn, tuy Thân Đồ Khiếu vẫn chưa tận hứng nhưng cũng quyết định buông tha cho nàng, tương lai còn dài, cứ để tiểu gia hỏa thư giãn một chút.
Khi hắn đang định đứng dậy kêu nước thì trông thấy cảnh tượng khiến người ta phải bật cười.
“Hương Hương, nàng đang làm gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu gia hỏa rõ ràng đã mệt muốn chết lại đang nghiêm túc nâng chân lên giữa không trung, hơi run rẩy nâng thẳng lên trời.
“Mỗ mụ nói xong việc cần nâng chân cao như vậy mới có thể sớm hoài thai, sinh con nối dõi cho Đại tướng quân.”
Hương Nô nói chuyện quá nghiêm túc, khiến Thân Đồ Khiếu không uống trà mà cũng sặc một ngụm.
Không nhận ra sự khác lạ của Thân Đồ Khiếu, Hương Nô còn lải nhải nói liên miên không ngừng: “Mỗ mụ nói ngựa gầy bọn ta sẽ đến một ngày tuổi già sắc tệ, xuống sắc nhạt tình, đến lúc đó hài tử chính là chỗ dựa lớn nhất của bọn ta, mẫu bằng tử quý.” Những lời này lúc nào Tả Cầm cũng nhấn mạnh, sắp chui vào trong đầu của Hương Nô rồi.
Từ đời trước Thân Đồ Khiếu đã biết khi Hương Nô tin tưởng ai đó thì cái miệng nhỏ sẽ không ngừng mấp máy, có lẽ cuộc sống đời trước quá khổ, Hương Nô ở bên cạnh hắn hai năm mới hoàn toàn thả lỏng, hiện giờ chỉ mới một tháng mà đã trở thành tiểu lảm nhảm rồi.
Thân Đồ Khiếu vô thức mỉm cười, ngồi ở mép giường, đón lấy hai cái chân mềm mại treo lên giữa không trung, đè xuống giường.
“Hương Hương, ta vẫn chưa định sinh con sớm như vậy đây.” Thân Đồ Khiếu nghiêm túc nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hương Nô sửng sốt một chút, dường như không ngờ Thân Đồ Khiếu sẽ nói như vậy, nàng mở to mắt nhìn, trong lòng vô cùng hoảng loạn, lời nói của Thân Đồ Khiếu khiến nàng lâm vào khủng hoảng, chẳng phải nam nhân coi trọng con nối dõi nhất sao?
“Là… không muốn hài tử của nô sao?” Hương Nô vẫn tự ti, khi nàng mất hết tự tin thì sẽ tự xưng là nô.
Thân Đồ Khiếu không khỏi bật cười, biết tiểu cô nương nghĩ sai rồi, hắn vớt cả người Hương Nô vào trong lồng ngực mình, ôm chặt, cằm dựa vào đỉnh đầu nàng, bọn họ ở gần nhau, mỗi khi Thân Đồ Khiếu mở miệng, Hương Nô sẽ có thể thấy ngực hắn đang phập phồng.
“Đồ ngốc, sao ta lại không muốn hài tử của nàng chứ? Chỉ là ta vẫn muốn dùng nhiều thời gian thương yêu nàng hơn, không muốn có tiểu oa nhi chen vào giữa chúng ta nhanh như vậy đâu.” Hắn xoa xoa đầu Hương Nô.
Hương Nô có chút ngơ ngác, lời nói của Thân Đồ Khiếu hoàn toàn rời khỏi nhận thức của nàng.
“Ta vẫn chưa thương nàng đủ đâu.” Thân Đồ Khiếu nhẹ nhàng vuốt ve Hương Nô, giống như dỗ một đứa trẻ.
“Còn nữa, Hương Hương còn quá nhỏ, không hợp sinh dưỡng, chưa lớn mà đã muốn làm nương rồi ư!” Trong hoa lâu làm gì có ai để ý sức khỏe các cô nương chứ? Nữ hài nhi mười lăm tuổi sinh con thì quá nguy hiểm, các quý nữ bình thường trong kinh đều sẽ chờ đến 16 17 tuổi mới thụ thai.
“Ta nhỏ chỗ nào?” Lúc Hương Nô hỏi câu này không có ý đồ gì khác, có điều lọt vào tai Thân Đồ Khiếu lại có chút mập mờ.
Thân Đồ Khiếu nhéo nhéo ngực Hương Nô, nói trong lòng, với một nữ tử 15 tuổi thì nàng dậy thì rất thành công, có điều Thân Đồ Khiếu đã gặp Hương Nô 20 tuổi, đó mới là dáng vẻ tràn ngập mùi vị nữ nhân của nàng.
“Đợi đến khi Hương Hương lớn đến mức một bàn tay cầm không xuể, ta sẽ cắm to bụng Hương Hương được chứ? Hiện tại đừng nói tiểu bảo bảo, ngay cả phu quân cũng ăn không no.”
“Hưm ưm… Thân Đồ Khiếu!” Hương Nô nổi giận đùng đùng cầm gối, muốn đánh Thân Đồ Khiếu nhưng cuối cùng vẫn yên lặng bỏ xuống.
Nàng vẫn không dám quá làm càn.
“Hương Hương… nương của ta mang thai ta lúc mười lăm tuổi, sau đó cũng bị tổn hại sức khoẻ.” Giọng điệu Thân Đồ Khiếu trở nên nặng nề, Hương Nô cũng trút bỏ chút giận dỗi của mình khi nãy, rất nghiêm túc lắng nghe.
“Để tăng thêm hậu tự cho phụ thân ta, bà không màng sức khỏe mà có thai, sau đó lúc sinh thì một xác hai mạng.” Phụ thân của Thân Đồ Khiếu là một người phong lưu, di nương trong hậu viện ngày càng nhiều, mẫu thân của Thân Đồ Khiếu vì tranh sủng mà cuối cùng cũng bỏ mạng.
Phụ mẫu của Thân Đồ Khiếu là thanh mai trúc mã, năm đó mối tình của bọn họ cũng coi như một câu chuyện lý thú, ai ngờ rằng ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây, cuối cùng trở thành tiếc nuối.
Bên cạnh phụ thân của Thân Đồ Khiếu có quá nhiều oanh oanh yến yến, từ nhỏ hắn đã đối mặt với mẫu thân u sầu đầy mặt, cùng với di nương ồn ào nhốn nháo, dần dà, dù là đối với nữ nhân hay là gia đình, hắn cũng không còn hi vọng, tình cảm với lão Tần Vương cũng không mặn nồng mấy.
Có lẽ kiếp trước gặp được Hương Nô là do ông trời thương tiếc hắn.
“Khiếu ca ca…” Ngón tay Hương Nô lướt qua giữa chân mày Thân Đồ Khiếu, nàng cảm nhận được tình cảm của nam nhân này, trong lòng có chút chua xót.
“Không có việc gì, vẫn ổn mà.” Khi còn nhỏ sẽ thỉnh thoảng nhớ tới mẫu thân, sau khi lên chiến trường thì cũng đỡ hơn nhiều.
“Ta chia buồn với ngài.” Hương Nô lớn gan ôm Thân Đồ Khiếu.
“Hương Hương, nếu cứ tiếp tục dụ dỗ nữa thì nàng đừng nghĩ đến việc xuống giường.” Thân Đồ Khiếu hơi nghiêng người, tránh né cái ôm của Hương Nô, sợ nếu ôm nữa thì sẽ cháy mất.
“Ta nguyện ý.” Hương Nô bướng bỉnh.
“Nàng chịu không nổi đâu, đứng dậy rửa mặt chải đầu đi.” Thân Đồ Khiếu duỗi tay bóp mông Hương Nô, đứng dậy gọi nước, Hương Nô bị bỏ lại trên giường, không khỏi chu môi, khoanh tay.
“Sau tiệc xuất giá sẽ mang nàng về nhà.” Thân Đồ Khiếu thuận miệng nói.
Lúc nghe thấy hai tiếng về nhà, Hương Nô cười nhẹ, từ nay về sau nơi nào có Thân Đồ Khiếu, nơi đó là nhà của nàng.
-------------
Hương Hương: Ta phải sinh con trai cho Đại tướng quân! (????)
Thân Đồ Khiếu: Chuyện sinh con tạm thời bỏ qua đi, nhưng chuyện phải làm để có con thì có thể làm nhiều một chút! (? ′ ? ` ?)
Hương Hương: Ưm ha!!!! (cắn) ⊙ 谷 ⊙
Sau lưng mỗi bà nương hung dữ đều có một nam nhân hay khiến người ta phát điên