Sấu mã vi thê

Trịnh lão gia rất quan tâm đến việc giáo dục nữ nhi, hơn nữa ông luôn là một người chủ gia đình lý tưởng, trong đầu toàn là văn thơ lai láng, trừ việc nữ hài nhi phải học cầm kỳ thi họa, nữ công, Trịnh lão gia cũng cho họ học cưỡi ngựa bắn cung và đánh quyền nâng cao sức khoẻ. Có điều đời trước tài nghệ này bị hoang phí, chờ đến khi Hương Nô gặp được Thân Đồ Khiếu mới nhớ lại lúc xưa, đánh thức nữ hài hoạt bát phóng khoáng trong lòng Hương Nô, năm đó được Thân Đồ Khiếu chỉ dạy, tài bắn cung của Hương Nô có thể được xem là thiện xạ.
 
Hương Nô lại rất am hiểu cưỡi ngựa, cũng thích cưỡi ngựa, sau khi gia đạo sa sút đã vào hoa lâu nên cũng không có cơ hội cưỡi nữa. Sau khi Thân Đồ Khiếu sống lại, vì biết nàng thích nên luôn cố gắng dắt nàng đi khắp nơi, cưỡi ngựa đạp thanh, hắn vẫn luôn tìm kiếm một con ngựa thích hợp, rốt cuộc bây giờ cũng chọn được một con ngựa cái có dáng tuyệt đẹp, màu lông sáng, huyết thống tốt, mua về, trông mong đưa đến cho nàng.
 
“Tới đây, lên ngựa.” Thân Đồ Khiếu nắm tay Hương Nô, dắt đến chỗ con ngựa cái màu mận chín: “Nó tên là Ngân Nguyệt, sau này chính là của nàng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thân Đồ Khiếu vừa mới dứt lời, Hương Nô đã cảm thấy hốc mắt hơi nóng.
 
Hương Nô nhìn con ngựa cái xinh đẹp kia, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, Thân Đồ Khiếu không phải một nam nhân biết ăn nói, đôi khi còn vô cùng khờ khạo nhưng hắn đặt nàng trong lòng, để từng lời nói của nàng trong lòng, hắn có thể nhớ rõ những thứ nàng vô tình nhắc tới, khi còn nhỏ nàng thích một con ngựa non màu mận chín, trong mũi có màu trắng của ánh trăng, nàng gọi nó là Ngân Nguyệt, Ngân Nguyệt cũng bị sung công lúc Trịnh gia bị bắt.

 
Tuy rằng con ngựa này không quá giống với Ngân Nguyệt của nàng nhưng lại vô cùng giống với những lời nàng miêu tả, hắn đã rất để tâm.
 
Hương Nô nhớ Thân Đồ Khiếu từng cho nàng một lời hứa hẹn đơn giản, khi đó nàng vẫn chưa để trong lòng, thế nhưng bây giờ nghĩ đến, nam nhân này còn làm tốt hơn trong suy nghĩ của nàng nữa, hắn nói: “Ngoài việc ta không thể đánh thức người chết, những gì Hương Hương từng đánh mất, ta sẽ tìm về giúp nàng, mang lại gấp bội cho nàng.”
 
Dù còn nhiều thứ chưa nhìn thấy nhưng Hương Nô cũng đã cảm nhận được rất nhiều tình yêu.
 
Hương Nô hơi do dự, trạng thái của nàng bây giờ không phù hợp để cưỡi ngựa, thế nhưng nhìn con ngựa xinh đẹp kia, nhìn lại nam nhân muốn lấy lòng nàng, nàng đi tới bên cạnh con ngựa, duỗi tay vuốt ve nó, con ngựa rất ngoan ngoãn, còn dùng mũi cọ cọ nàng.
 
Hương Nô không khỏi bật cười, trong lòng rất vui mừng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân Đồ Khiếu ôm eo Hương Nô, để nàng vững vàng dẫm lên bàn đạp, Hương Nô dứt khoát xoay người lên ngựa, nắm chặt dây cương, Thân Đồ Khiếu đưa cho nàng một cái roi ngựa, cây roi ngựa kia rất tinh xảo xinh đẹp, phía trên còn khảm đầy bảo thạch hồng.
 
“Sau này Hương Hương ở bên cạnh ta thì không cần câu nệ, vui thì cười, buồn cứ khóc, tức giận thì cứ dỗi, lúc nàng muốn mắng chửi quất một roi ta cũng chịu.”
 
Hương Nô tức giận trừng Thân Đồ Khiếu một cái, Thân Đồ Khiếu vui vẻ: “Chính là như vậy, giận cũng phải ngẩng cao đầu, đấy mới là nữ nhân của Thân Đồ Khiếu ta.” Thân Đồ Khiếu vui vẻ nhếch miệng cười, lộ ra hàng răng trắng.

 
Hương Nô phát hiện, ở bên hắn nàng cũng dần quên mất việc mình nên câu nệ, quên mất thân phận thấp kém của mình không xứng với hắn, một khi tức giận cũng quên phải giữ vẻ đoan chính, không nhịn được mà dỗi hắn.
 
Trong lòng Hương Nô cảm thấy như vậy là không đúng, nàng không thể như thế, vậy mà trước khi nàng có thể kiềm chế bản thân mình, cái tay cầm roi da nhẹ nhàng vung lên vai Thân Đồ Khiếu.
 
Thân Đồ Khiếu cũng không tức giận, trái lại còn cực kỳ vui vẻ: “Vậy đâu phải là quất, phải dùng lực! Nàng quá gầy, trở về rồi xem ta nuôi nàng trắng trẻo mập mạp.”
 
Hắn chờ mong Hương Nô có thể giống như đời trước, trong một khoảnh khắc nào đó sẽ thật sự mở lòng, biết khóc biết cười, bực bội thì cầm roi ngựa quất hắn, cảm giác kia thật khiến người ta nhớ mong.
 
“Thân Đồ Khiếu! Ngài có đi hay không!” Hương Nô vô tình nhìn thấy vẻ trêu chọc trên mặt của một ngựa gầy, trái tim bắt đầu đập loạn xạ, chỉ cảm thấy mặt đỏ tai nóng lên.
 
“Đi, đi.” Thân Đồ Khiếu cũng xoay người lên ngựa, từ đầu đến cuối trong mắt hắn chỉ có một mình Hương Nô, không hề để tâm đến ánh mắt của người khác.
 

Con ngựa cái của Hương Nô đã được chau chuốt tỉ mỉ xinh đẹp, con ngựa đỏ khắp người, phía trên có vết lằn màu bạc, thiếu nữ trên lưng ngựa búi tóc dành cho phụ nhân, mang một bộ trang sức trân châu màu hồng nhạt, cắm một bộ diêu rũ bằng lưu li, trên y phục màu đỏ nhạt có mỹ một con chim Loan lộng lẫy và Khổng Tước hiện ra như thật, nàng mỉm cười vẫy tay về phía bọn tỷ muội, nghe thấy từng tiếng hẹn gặp lại, nàng chỉ cảm thấy lớp sương mù trong lòng đang chậm rãi tan biến, con đường phía trước dần rõ ràng, áp lực và cực khổ mình đã chịu từ năm 12 đến 15 tuổi đã có hồi kết.
 
———————
 
Thân Đồ Khiếu: Quất ta, quất ta, mau quất ta đi. (? ‵ ?)
 
Hương Nô: Rốt cuộc ngài bị làm sao đấy…

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận