Sấu mã vi thê

Con ngựa của Thân Đồ Khiếu tên là Tịch Dạ, nó là một con ngựa vô cùng cao lớn, tính nết cũng vô cùng cao ngạo, chỉ nhận một mình Thân Đồ Khiếu, nó cũng rất thích Hương Nô, có thể cho Hương Nô đút củ cải, vuốt trán nó, bằng không ngay cả người chăn ngựa bình thường chăm nó cũng không thèm quan tâm, nó cũng chỉ cho mình Thân Đồ Khiếu vuốt lông mình. Thế nhưng sự kiêu ngạo của Tịch Dạ cũng có nguyên do, nó là con cháu của đám ngựa cống phẩm cho Đại Thịnh từ biên giới, ngoài “vị nào đó” trong cung ra thì chỉ còn mỗi Thân Đồ Khiếu có một con như vậy.
 
Tịch Dạ cũng rất lạnh nhạt với những con ngựa khác, nhưng lạ ở chỗ… Tịch Dạ lại rất thích sáp lại gần Ngân Nguyệt của Hương Nô, có mấy lần Thân Đồ Khiếu không quản nó, nó sẽ lệch khỏi quỹ đạo vốn có, sáp lại đây.
 
“Con ngựa này của ngài giống y hệt chủ của nó vậy.” Hương Nô kéo dây cương, để Ngân Nguyệt thoát khỏi sự quấy rầy của Tịch Dạ, tức giận trừng Thân Đồ Khiếu một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vậy chắc hẳn ngựa của nàng cũng giống nàng rồi, Tịch Dạ vừa thấy nó đã muốn cưỡi nó sinh ngựa con.” Giọng nói của Thân Đồ Khiếu trầm thấp dễ nghe, lần nào cũng có thể trêu Hương Nô mặt đỏ tim đập, không nói được lời hay ý đẹp mà mở miệng ra lại nói lời thô tục. 
 
“Thân Đồ Khiếu!” Hương Nô cảm thấy nếu chỉ có thể trừng hắn mỗi ngày thì mình sẽ đau tròng mắt mất. 
 
Thân Đồ Khiếu bị đôi mắt trắng đen rõ ràng kia liếc một cái, cảm thấy tinh thần sảng khoái, chính hắn cũng cảm thấy sở thích này không hay lắm nhưng lại không thể khống chế bản thân trêu đùa nữ nhân mình thương. 
 

Hoàng hôn, một đôi nam nữ tướng mạo xuất sắc cưỡi tuấn mã song song trên đường phố, trở thành cảnh đẹp đáng bàn luận trong ngõ Điềm Thuỷ, đây là lần đầu có nam nhân hào phóng lộ mặt đón ngựa gầy ra khỏi ngõ Điềm Thuỷ, không thèm che hay giấu, hào phóng như đang đi đón nương tử của mình vậy. 
 
Ánh chiều tà mang theo cảm giác ấm áp, chiếu lên người cả ha, đám đông như thủy triều, ánh mắt hâm mộ dõi theo bóng lưng cả hai rời đi, có người vô thức bước đi, đi theo sau để nhìn rõ hơn, Ngân Nguyệt được trang trí rất đẹp, trên dụng cụ cưỡi ngựa toàn là đá quý, trên lông còn có lục lạp, hạt lưu ly lấp lánh tỏa sáng như mặt dây chuyền, vô cùng xứng với mỹ nhân đang hớn hở vui mừng. 
 
Trong thời gian đó những chủ quán khác đang chuẩn bị sôi nổi, ngõ Điềm Thuỷ chuẩn bị bắt đầu buôn bán, lên đèn rực rỡ, đèn lồng màu đỏ thắp sáng, bắt đầu cuộc sống dập dìu đón khách của Dương Châu, lúc hai người giục ngựa trải qua, từng phiến cửa sổ lặng lẽ mở ra, các cô nương dõi mắt theo, trong mắt len lói đủ loại cảm xúc, nhiều nhất chính là khát vọng, hâm mộ, thậm chí là ghen ghét.
 
Lúc hai người dừng lại ở cửa Cạnh Hương Lâu, lầu 3 của Mãn Phương Lâu bên cạnh có một phiến cửa sổ đang mở ra, nữ tử đứng lặng ở trước cửa sổ, trên mặt chỉ còn ưu thương và sầu bi, người nọ chính là Xuân Yểu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi lên lầu 3, thành hoa nương hạng, nàng ta đã gặp không ít trắc trở, tính tình vốn gai góc giờ đã bị mài mòn khéo léo đưa đẩy, so với giấc mộng xa xôi không thể với tới kia, nàng ta ngày càng có khuynh hướng đối mặt với hiện thực, Xuân Yểu cảm cần có thể sống ngày nào qua ngày đó, mọi mưu tính khi xưa đã hóa thành hư vô.
 
Ngay khi nam nhân mình đã từng mến mộ vứt bỏ nàng ta vào lúc hỗn loạn nhất, lời hứa đầu môi cũng tan biến, Hương Nô không biết nhưng Xuân Yểu ở Mãn Phương Lâu nên biết rất nhiều tin tức, Phó Khiêm Chi kia bị đánh tàn nhẫn, Phó gia vội vàng chạy đến quan phủ báo quan nhưng lại bị đóng cửa không tiếp, cũng không biết tại sao Phó gia lại bị vơ vét không ít chứng cứ phạm tội, cũng dính dáng đến sự kiện bán muối, giải quyết nhanh thần tốc, chưa được mười ngày đã bước theo kết cục của Trịnh gia năm đó.
 
Xuân Yểu không cần thông minh cũng biết ai đẩy tay sau lưng, đêm hôm đó nàng ta mặt đối mặt với Thân Đồ Khiếu, đây là khoảnh khắc nàng ta sợ hãi nhất trong cuộc đời, càng sợ hơn lúc bị xét nhà hôm đó.
 
Mà hiện giờ, nam nhân kia cũng đã cứu rỗi nàng ta. 
 
“Xuân Yểu, ngươi dọn dẹp xong rồi chứ?” Tả Kỳ mở cửa phòng, khẽ gọi.
 
Xuân Yểu xoay đầu lại, biểu cảm phức tạp nhìn xuống dưới lầu.
 

“Đừng nghĩ nữ, muội muội của ngươi có phước, cái phước này không phải người bình thường nào cũng hưởng được đâu, đại tướng quân chuộc thân cho ngươi đã là may mắn rồi.”
 
Đúng rồi, Thân Đồ Khiếu thanh toán gấp đôi bạc để chuộc thân xóa bỏ nô tịch cho Xuân Yểu, hiện tại bên ngoài Mãn Phương Lâu cũng đậu một cỗ xe ngựa, sau khi lên cỗ xe ngựa kia, nàng ta sẽ gả đi xa, gả đến biên giới phía Bắc.
 
Phu quân tương lai của nàng ta là một quan quân trẻ tuổi góa vợ, không có gì không tốt, trong nhà quan quân kia có vài mẫu ruộng tốt, nếu nói tiếc nhất là gì thì chính là quan quân kia bị què chân trên chiến trường, may là hắn biết chữ, có thể nhận việc công văn bên trong quân doanh.
 
Có thể để một nữ tử thanh lâu làm chính thê thì những thứ như xuất thân, vẻ ngoài, sức khỏe đã không còn quan trọng nữa, đây cũng là người mà Xuân Yểu chọn ra từ mấy nam nhân Thân Đồ Khiếu giới thiệu.
 
Sống qua ngày là được rồi, không cần mơ tưởng cuộc sống giàu sang phú quý. 
 
“Nùng Nùng…” Xuân Yểu lẩm bẩm trong miệng, trong đầu xuất hiện một hình ảnh, nữ oa nhi mặc y sam màu hồng nắm lấy tay nữ oa phấn điêu ngọc trác, trên đầu hai nữ hài nhi là bím tóc được tết xinh đẹp.
 
“Khiêm chi ca ca!” Nam hài tử cao hơn hai nữ oa một cái đầu cười tươi, mỗi tay nắm lấy tay một người: “Đi, ca ca dắt các muội mua kẹo ăn!”
 
Gương mặt Xuân Yểu bị nước mắt làm ướt.

 
Có lẽ, nàng ta chỉ muốn tái hiện lại khung cảnh tốt đẹp năm đó, nàng ta chỉ muốn quay lại những năm tuổi hoa ấy, nàng ta chỉ muốn nắm lấy tay muội muội, đuổi theo bóng lưng mình nhìn từ nhỏ đến lớn đó. 
 
“Nùng Nùng, muội tha thứ cho tỷ tỷ được không?” Những lời này tung bay theo gió, Hương Nô ngồi trên lưng ngựa như cảm nhận được, nhìn khắp nơi xung quanh một chút nhưng lại không thấy có  gì không đúng, lại tiếp tục cưỡi ngựa, ngày càng rời xa Xuân Yểu, càng ngày càng xa, trở thành vầng mây không thể chạm tới. 
 
---------------
 
Tịch Dạ: Hí hí ~~~ (lại đây sinh ngựa con đi)!
 
Hương Nô: Con ngựa này bị chủ nó làm ô nhiễm rồi! (? ′? `? )

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận