Sự thật chứng minh, đó chẳng phải là quà đáp lễ gì…
Sau khi mở gói đồ chuyển phát thư ký đưa vào, ý cười trong mắt Quý Phàm Trạch tắt ngấm.
Vì trời sinh anh có vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo nên khi không nói hoặc không cười cả người sẽ tản ra loại khí chất “Người sống chớ lại gần”.
Cho nên chỉ một ánh mắt tắt lịm ý cười trong thoáng chốc cũng đủ khiến cô thư ký ba chân bốn cẳng rút lui.
Ngay cả người qua đường Mark đang đứng nhìn cũng theo bản năng lùi lại về sau, tránh bị cơn cuồng phong trong mắt BOSS cuốn đi.
Có điều luồng áp suất thấp trong phòng làm việc chỉ tồn tại vài giây mà thôi.
Sau một lát, Quý Phàm Trạch hơi nghiêng người về phía trước, những ngón tay thon dài sạch sẽ cầm gói đồ lên trước mắt khẽ lắc lắc.
Trên gương mặt sáng lạn của anh hiện lên tia nghi hoặc.
Gói đồ quả thật là do Chung Ngả gửi tới, nhưng mà…
Cô nàng này gửi cho anh cái chìa khóa xe là ý gì?
Mark cẩn thận quan sát khuôn mặt của ông chủ, anh ta vắt hết óc suy nghĩ, rồi nở nụ cười hỏi: “Tổng giám đốc Quý, anh có gì phân phó ạ?” Giúp ông chủ giải quyết vấn đề cũng là chức trách của trợ lý.
“Giúp tôi chuẩn bị xe.” Không biết Quý Phàm Trạch giật mình ngộ ra được điều gì mà anh nhanh chóng đứng lên, đôi chân dài sải bước đi đến cửa phòng.
Mark đi theo Quý Phàm Trạch nhiều năm đã sớm quen với tính tình sáng nắng chiều mưa của BOSS, nhưng BOSS lo lắng như bây giờ vẫn là việc hết sức hiếm thấy.
Anh ta trố mắt một lúc mới vội vàng chạy đuổi theo: “Tổng giám đốc Quý, anh muốn đi đâu?” Hết cách, anh ta cao có 1m7, chênh lệch so với Quý Phàm Trạch quá lớn nên người ta đi một bước thì anh ta phải mất tới hai bước.
“Đài truyền hình thành phố.” Khi nói ra cái tên này, khóe môi Quý Phàm Trạch khẽ cong lên, chậm rãi hiện lên ý cười.
“Hả? Buổi sáng tôi đã đến đài truyền hình lái xe của anh về rồi mà! Sao anh lại muốn đi nữa…” Mark nhất thời cảm thấy sóng não của mình càng ngày càng không thể kết nối được với BOSS nữa.
“Tôi đi lấy xe cho người khác.” Quý Phàm Trạch vẫn không dừng bước chân đi vào thang máy chuyên dụng, ngắt lời anh ta.
Chung Ngả gửi chìa khóa xe đến đây, ý tứ trong đó chưa đủ rõ ràng sao.
“… Oh.” Mark mờ mịt gãi đầu, ông chủ từ khi nào thì bắt đầu làm chân chạy vặt cho người khác rồi?
Chiếc xe hơi màu đen dài từ từ chạy tới đài truyền hình, Quý Phàm Trạch khẽ nheo mắt, hai chân vắt lên nhau, nhàn nhã ngồi ở ghế sau rộng rãi.
Tuy Chung Ngả không chấp nhận lời tỏ tình của anh, nhưng không ngờ là cô vừa nhận hoa xong lại lập tức sai khiến anh như người yêu vậy.
Gửi chìa khóa để anh đi lấy xe giùm cô, chẳng phải là vì thích anh quá rồi hay sao?
Nhờ có việc này mà sự khó chịu tích tụ trong lòng Quý Phàm Trạch giờ đây giống như được gió xuân thổi qua, từng chút từng chút một thổi cho tan biến.
Bàn tay cầm chìa khóa xe khẽ siết chặt, dường như chiếc chìa khóa này có ý ám chỉ nào đó, vừa tinh tế vừa mãnh liệt.
Cửa kính xe ngăn cách người bên trong với thế giới ồn ào náo nhiệt bên ngoài, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Qua kính chiếu hậu, Mark ngồi ở ghế lái liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ghế sau một cái, sau đó nhanh chóng dời mắt đi – nụ cười dịu dàng của BOSS quá chói mắt, anh ta không dám nhìn đâu.
Thật ra việc tặng hoa không phải chủ ý của Quý Phàm Trạch.
Tối qua sau khi tỉnh rượu, vốn là anh đã chuẩn bị tinh thần để nói chuyện với Chung Ngả rồi, tiện thể nói một lời xin lỗi chân thành.
Nhưng anh vừa nói ra suy nghĩ này của mình thì đã bị Đỗ Tử Ngạn bóp chết từ trong trứng.
“Không được, không được! Phụ nữ nghe xin lỗi mãi thành quen rồi! Hơn nữa loại chuyện như thế này giải thích chỉ càng khiến cậu thiệt thòi! Nghiêm trọng nhất là có thể tổn hại đến hình tượng cao ngạo lạnh lùng của cậu, về sau cả đời cậu sẽ bị cô ấy bắt nạt, không thể phản kháng được!” Một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội như Đỗ Tử Ngạn có thể nói được một câu rành mạch như vậy thật không dễ dàng gì.
Quý Phàm Trạch khoanh tay đứng trước cửa sổ không nói câu nào, cũng lười để tâm tới anh ta.
Mặc dù là ban đêm nhưng thế giới bên ngoài cửa sổ ánh sáng lung linh, chiếu vào gương mặt suy tư của anh khiến vẻ mặt anh càng thêm điềm tĩnh.
“Cậu có biết phụ nữ thích gì nhất không?” Đỗ Tử Ngạn đột nhiên nghiêm túc đổi chủ đề.
“Hoa.” Quý Phàm Trạch thuận miệng đoán, anh chưa bao giờ theo đuổi phụ nữ cả, toàn là phụ nữ theo đuổi anh thôi.
Đỗ Tử Ngạn ra vẻ cao thâm gật đầu một cái: “Vậy Chung Ngả thích màu nào nhất?”
“Màu hồng.” Quý Phàm Trạch mười phần chắc chắn với đáp án này.
“Mười tám đóa hoa hồng màu hồng, loại đắt nhất, đảm bảo thành công!” Đỗ Tử Ngạn nói chắc như đinh đóng cột.
Ngày xưa mỗi khi anh ta và Mạnh Tình cãi nhau đều dùng chiêu này, trăm trận trăm thắng.
Quý Phàm Trạch nghe vậy mới từ từ xoay người: “Vì sao lại là mười tám đóa?” Anh nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu.
Đỗ Tử Ngạn cảm thấy bản thân rất ưu việt vì có kinh nghiệm tình trường dày dạn, anh ta vô cùng hào phóng dốc hết bí kíp yêu đương truyền thụ cho bạn mình: “Mình nói cho cậu hay, đàn ông chúng ta sau khi lỡ miệng thì chắc chắn phụ nữ sẽ nghĩ chúng ta là đồ dối trá, lời nói ra không đáng một xu! Cho nên tốt nhất là im lặng mà dùng ngôn ngữ của hoa để biểu đạt, cậu có hiểu không?”
… Ngôn ngữ của hoa?
Quý Phàm Trạch phải thừa nhận là trong khoảnh khắc anh thấy xúc động trước cái từ “ngôn ngữ của hoa” này, quả thật rất lãng mạn.
Ý nghĩa của mười tám đóa hoa hồng là: thẳng thắn và chân thành.
Ý này rất hay, cũng rất hợp với tình hình, hoa tươi sang trọng đắt tiền càng biểu đạt được thành ý, còn đáng giá hơn cả ngàn lời nói.
Quý Phàm Trạch cảm thấy không uổng công ngày xưa Đỗ Tử Ngạn hẹn hò với Mạnh Tình, tuy rằng trình độ yêu đương của anh chàng kia vẫn chỉ dừng lại ở hai năm trước nhưng ít ra lần này cũng giúp được cho anh rất nhiều.
***
Cùng lúc đó, bên trong một phòng làm việc của đài truyền hình.
Trầm Bắc đang nhìn thứ gì đó trên bàn, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Món hàng chuyển phát nhanh tới là một cái hộp màu bạc, chất liệu rất tốt.
Anh vẫn ngồi tại chỗ, lấy tay mở nắp hộp, hàng lông mày đen càng nhíu chặt hơn.
Ở trong hộp là mười tám đóa hoa hồng.
Không biết có phải vì đi một quãng đường dài thiếu nước hay không mà đóa hoa hồng nhạt có vẻ héo rũ.
Ngoài ra còn có một tấm thiệp nhỏ xinh, lặng lẽ nằm giữa những đóa hoa sắp héo tàn.
Trên thiệp có hai hàng chữ, ở trên là nét chữ sạch sẽ gọn gàng, ở dưới lại là nét chữ đẹp đẽ thanh nhã:
P/S: Màu hồng mà em thích.
— Quý
P/S: Từ hôm nay trở đi, tôi không thích màu hồng.
— Chung Ngả
Trầm Bắc nhìn tấm thiệp mất một lúc lâu, khóe miệng kéo thành một đường thẳng tắp.
Quý Phàm Trạch là người ra sao, nguyên buổi sáng anh đã được nghe A Mỹ lải nhải rồi.
Lúc này đây tâm trạng của anh giống như đóa hoa kia ủ rũ, ảm đạm, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại.
Trầm Bắc hít một hơi thật sâu mới kìm được không phun ra ngụm máu đang ứ trong cổ họng.
Cái tên ship hàng đáng chết!
Chìa khóa xe của Chung Ngả đâu!
Đây là thứ quỷ gì!
***
Suốt một ngày không nhận được điện thoại của Trầm Bắc, Chung Ngả còn tưởng là anh bận quá nên không có thời gian lái xe cô đưa về.
Cô cũng không thể mặt dày giục người ta vì chút việc cỏn con ấy được nên quyết định tan tầm sẽ đi tàu điện ngầm về nhà.
Nhưng mà niềm vui bất ngờ lại đột nhiên tới.
Vừa ra khỏi văn phòng, cô liền nhìn thấy một chiếc xe cũ màu đỏ đang lẳng lặng chờ bên ngoài sảnh.
Chẳng phải đó là xe của cô hay sao?
Chung Ngả nhất thời dừng bước, tròn mắt ngạc nhiên.
Cô nhớ rõ bản thân mình đã lâu không rửa xe, nhưng chiếc xe trước mắt này sạch sẽ không dính một hạt bụi, dường như ngay cả những vết tích của năm tháng cũng được rửa trôi đi vậy.
Cảm giác kinh ngạc qua đi, cô vội vàng bước nhanh đến chỗ ghế lái.
Trên cửa kính của xe gắn tấm chống nắng nên cô không nhìn rõ người ngồi bên trong.
Chung Ngả gõ cửa kính xe, tự nhiên chào hỏi: “Trầm Bắc, anh giúp em rửa xe sao……”
…… Trầm Bắc.
…… Trầm Bắc.
Nhưng ngay khi cửa kính xe từ từ hạ xuống thì cô đột nhiên im bặt, trợn tròn mắt.