Chung Ngải ngây người ngay tại chỗ khi bất ngờ bị ôm lấy.
Cô vừa muốn giãy giụa, cánh tay sau eo đã thoáng siết lại, khiến cô không thể thoát ra.
Quý Phàm Trạch ôm chặt cả người cô như không chấp nhận chối từ vào lòng.
Ánh sáng ấm áp chiếu từ phía sau như muốn hòa tan con người vậy, nhưng Chung Ngải chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, gáy cô đột nhiên bị giữ lấy, đôi mắt lập tức rơi vào một vùng tối đen.
Chiều cao của hai người khá chênh lệch, khiến Chung Ngải đang bị ôm theo kiểu nửa vời , chỉ có thể vùi mặt vào hõm vai Quý Trạch Phàm, không thể nhúc nhích tí gì.
“Tổng giám đốc Quý, anh…” Thật quá đáng!
Cô đã thờ ơ với anh nhiều ngày như vậy, vốn dĩ Quý Phàm Trạch có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng lại vì sĩ diện nên khó mở miệng.
Lúc này khi ôm cô vào lòng, nội tâm anh bỗng vô cùng phong phú, những lời đó lại trở nên thừa thãi.
“Cứ để tôi ôm một lát đi.” Anh hơi cúi đầu, môi kề sát vành tai cô.
Nhiều quản lý cấp cao của Quý thị chỉ đứng cách họ có mấy mét.
Mặc dù Chung Ngải đang cúi đầu không nhìn được nhưng cô vẫn có thể hình dung ra vẻ ngạc nhiên trên mặt mọi người.
“Quý Phàm Trạch, anh…” Điên rồi sao!
Chung Ngải bị ôm đến ngạt thở, thanh âm phát ra từ trong ngực anh, hình như do bị đè ép quá nên nghe hơi đứt quãng.
“Đây chỉ là liệu pháp ôm thôi.” Quý Phàm Trạch lãnh đạm nhắc nhở.
Anh buông tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc cô mấy lần như đang vỗ về một con nhím xù lông.
“…”
Tuy cuộc chiến tranh lạnh này chỉ mới mấy ngày nhưng anh lại thấy lâu như vĩnh viễn, khiến anh cảm thấy mình đang bị thương bởi nó.
Anh chưa từng chiều chuộng người phụ nữ nào, cũng không biết chiều phụ nữ ra sao nên chưa bao giờ trải qua cảm giác lo âu phiền muộn này.
Anh cần được trị liệu.
Hơi thở của anh, giọng nói của anh ấm áp văng vẳng bên tai Chung Ngải, đột nhiên khiến cô cảm thấy mình như mất đi thính lực, lỗ tai chỉ còn nghe tiếng tim đập càng ngày càng rõ của mình.
À, không chỉ là tiếng tim đập của cô.
Mặt Chung Ngải đang dán lên ngực Quý Trạch Phàm, bên tai còn vang lên tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ của anh qua bắp thịt.
Cơ thể cứng đờ của cô đột nhiên thả lỏng.
Thôi được rồi, cứ để anh ôm một lúc đi, ai bảo cô là bác sĩ chứ.
Chỉ một câu mà Chung Ngải đã tự thuyết phục mình.
Nhưng hiệu quả trị liệu hơi dữ dội.
Cái ôm của Quý Phàm Trạch, giọng nói cực kỳ dịu dàng, tiếng tim đập thình thịch, lại thêm mùi hương mát lạnh tỏa ra từ áo sơ mi của anh rất nhanh đã dệt nên một tấm lưới, khiến tâm trí cô sa vào, suýt nữa là đã xuất hiện ảo giác.
Cô ngẫm nghĩ bằng cái đầu hơi hâm hấp của mình, đây hẳn là lần thứ ba họ ôm nhau.
Lần đầu tiên là trong cơn mưa to; lần thứ hai là ở trên xe taxi, mà lần này lại khác hẳn với hai lần trước – ấm áp, dịu dàng, thậm chí còn mang theo cảm giác thâm tình.
Không rõ rốt cuộc là ai đang chữa lành trái tim đang xao xuyến của ai nữa.
Trên sân thượng còn có những người khác.
Chẳng biết có ai chú ý tới bọn họ ở bên này hay không, hay vì cảnh ông chủ ôm nữ bác sĩ tâm lý quá kì dị mà khoảng hai mươi vị quản lý cấp cao kia đều không dám nhìn.
Chỉ có một người phía sau cây Tử đằng lén thò đầu ra, giơ điện thoại lên chụp hình hai người.
Hình ảnh dừng lại ở một đôi nam nữ ôm nhau như hòa vào ánh sáng dịu dàng.
Mark vui sướng nhếch mép thưởng thức kiệt tác của mình.
Người nào nói ông chủ lạnh lùng, không gần nữ sắc rồi “mặt kia” bất lực bước ra đây coi? Toàn là tin vịt cả! Anh ta đang nắm trong tay bằng chứng đấy, muốn chia sẻ nó lên vòng bạn bè quá đi!
Cái ôm triền miên này chỉ kéo dài trong giây lát thì một giai điệu đột nhiên vang lên khiến Chung Ngải hoàn hồn.
Cô đẩy Quý Phàm Trạch đang không muốn buông tay ra: “Kết thúc trị liệu.
Tôi phải nhận điện thoại.”
Quý Phàm Trạch từ từ buông cô ra, nhìn cô lấy điện thoại từ chiếc túi bên hông bộ váy chấm bi.
Cô không trang điểm, ánh nắng rạng rỡ chiếu lên mặt cô, làm làn da mịn màng như được phủ lên lớp ánh sáng nhàn nhạt, trông nhẵn bóng như da trẻ con, thật khiến người ta muốn véo hai cái.
Chỉ là…
Quý Phàm Trạch rũ mắt nhìn chăm chú, lại không kìm được hỏi: “Sao mặt em lại đỏ vậy?”
Chung Ngải vốn đang thấy hơi căng thẳng vì cái ôm kia, trong lòng như giấu một con thỏ, nhảy loạn kêu “thình thịch” suốt thôi, giờ lại bị anh hỏi như vậy thì khuôn mặt liền đỏ lên như quả táo chín mọng.
“Có sao? Chắc là… Do thời tiết quá nóng.” Cô xoa xoa gò má đang nóng lên, vội vàng cúi đầu, quay người đi nhận điện thoại để tránh khỏi ánh mắt có ý ám chỉ ấy.
Quý Phàm Trạch thấy vẻ thẹn thùng này của cô, liền cười thành tiếng.
Tiếng cười ấy trầm thấp và dịu dàng trong vắt như suối nhỏ róc rách chảy đến tim, khiến tâm trạng buồn bực của anh trong mấy ngày nay liền tan biến theo gió.
Trong khi Chung Ngải đi đến một góc sân khác nói chuyện điện thoại, Quý Phàm Trạch đứng ở một chỗ không xa vẫy tay với người nào đó.
“Tổng giám đốc Quý, anh có việc gì cần dặn dò ạ?” Mark chạy chậm tới, nở nụ cười rất gian.
Hôm nay tâm trạng của ông chủ rất tốt, khuôn mặt tuấn tú như tắm trong gió xuân, Mark liền có dự cảm mãnh liệt rằng rất nhanh mình sẽ được tăng lương!
Quý Phàm Trạch ngó lơ biểu cảm nịnh nọt của đối phương, anh chỉ vào chiếc điện thoại trong tay Mark: “Cho tôi mượn dùng một chút.”
Mark chưa kịp thăm dò ý đồ của ông chủ đã theo bản năng lựa chọn tuân theo: “À, anh cứ dùng tự nhiên ạ.”
Quý Phàm Trạch nhận lấy điện thoại, mở kho hình ảnh ra, liền xóa ảnh đi, sau đó nhét điện thoại lại vào tay anh ta như không có chuyện gì, giọng lành lạnh: “Nếu cậu còn chụp tôi và bác sĩ Chung nữa thì coi chừng tôi trừ lương.”
Sao vừa không được tăng lương lại còn bị trừ mất nữa vậy trời?! Mark khóc ròng rồi chạy đi.
Cuộc điện thoại này của Chung Ngải dài tầm hai ba phút.
Cô đứng dưới tàng cây Tử đằng, ngón tay cào vỏ cây, nói với đầu bên kia: “Đừng khách sáo, tôi xin nhận tấm lòng của anh*.”
*Ở đây Chung Ngải dùng cụm “xin nhận tấm lòng”, ngoài ý cám ơn còn có ý từ chối.
“Không được, không được.
Lần này bác sĩ Chung nhất định phải nể mặt tôi,không thì tôi không biết phải nói với vợ thế nào…” Đối phương kiên trì nói.
Người gọi đến là anh Vương – chồng của Mỹ Oánh.
Từ lần vợ yêu của anh ta được cứu trên sân thượng thì anh ta vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để cảm ơn Chung Ngải thật tử tế.
Anh Vương làm việc tại một làng du lịch ở ngoại thành, sau khi nghĩ kỹ , cuối cùng anh ta quyết định nhân dịp cuối tuần mời Chung Ngải đến đó chơi hai ngày.
Im lặng vài giây, Chung Ngải liền gật đầu nhận lời: “Thôi được rồi, cảm ơn anh.”
“Hì hì, tôi nên làm vậy mà.” Anh Vương mỉm cười, lại nghĩ đến một chuyện quan trọng, liền hỏi: “Đúng rồi, ân nhân của tôi thế nào rồi?”
… Ân nhân?
Từ này nghe quen thật.
Ngày ấy mưa to gió lớn, nếu không nhờ Quý Phàm Trạch mạo hiểm tung người nhảy xuống cứu Mỹ Oánh từ tay tử thần thì hậu quả sẽ không thể lường nổi rồi.
Đầu cô xẹt qua vài hình ảnh, Chung Ngải theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Nhìn từ xa, dáng người Quý Phàm Trạch thẳng tắp đang bị đám quản lý cấp cao vây chặt lấy.
Tuy biểu cảm của anh không nhiều lắm, cũng chẳng lắm lời, nhưng chân mày hơi nhướn lên lại khiến cho khuôn mặt anh tuấn kia thoáng dịu lại.
Chung Ngải thu lại ánh mắt, vẫn mỉm cười, chú ý lại vào cuộc điện thoại: “Anh ta rất tốt.”
Biết được ân nhân của mình còn sống tốt, anh Vương không khỏi vui vẻ, giọng nói cũng cao vút lên: “Đúng lúc tôi cũng muốn gặp lại ân nhân, chi bằng cô hẹn anh ấy đi chơi chung luôn đi!”
Đi chơi với Quý Phàm Trạch sao?!
“Không được, không được đâu!” Tay cầm điện thoại của Chung Ngải cứng đờ, từ chối theo phản xạ có điều kiện.
“Sao lại không được?” Anh Vương rất buồn bực.
“Việc này… Anh ta không rảnh!” Chung Ngải thoáng chột dạ, nói đại một cái cớ.
Cô cũng không tính là lừa anh ta, làm gì có Tổng giám đốc nào không bận đâu chứ.
Anh Vương không nhiều lời nữa, thất vọng cúp máy.
Chung Ngải ở bên này cúp máy, Quý Phàm Trạch ở bên kia cũng ngừng lại.
Thấy cô muốn đi, mấy vị quản lý trẻ liền lưu luyến: “Sau này chúng ta nên tổ chức thêm nhiều chương trình hướng dẫn, vui chơi kết hợp với lao động thì mới có thể nâng cao hiệu suất công việc, có phải hay không thưa Tổng giám đốc Quý?”
“Ừ.” Quý Phàm Trạch mỉm cười.
Lúc này đám “đồ cổ” cũng không lại làm trái ý anh, không ngớt phụ họa theo: “Đúng vậy, bác sĩ Chung không có việc gì thì hãy đến đây dạy cho chúng tôi, để cho mấy bộ xương già này cũng được thả lỏng.”
“…” Chung Ngải nhăn mũi, vậy là coi như cô đã mở ra một công việc mới cho phòng khám sao?
Tạm biệt qua loa xong, Quý Phàm Trạch vừa định mở lời muốn đưa Chung Ngải về nhà thì cô đã vung mái tóc đuôi ngựa sau gáy, rồi chạy đi nhanh như chớp.
Chân thì chạy nhanh như gió, nhưng suy nghĩ của cô lại chậm nửa nhịp.
Đầu Chung Ngải như vẫn dừng lại ở cái ôm kia, cơ thể vẫn còn lại nhiệt độ và hơi thở của người đàn ông, khiến cô ngượng đến luống cuống.
Hầy, sau này đừng nên tùy tiện dùng liệu pháp ôm, tác dụng chậm* quá lớn rồi !
*Tác dụng chậm: Một tác dụng không được nhận thấy trong một khoảng thời gian sau sự kiện/yếu tố gây nên nó.
**
Rất nhanh đã đến thứ bảy, thời tiết hôm nay rất đẹp.
Mỗi ngày đều bận bịu với việc giúp bệnh nhân thư giãn tâm trạng , chính bản thân Chung Ngải cũng đã rất lâu chưa thả lỏng cơ thể và tinh thần, vậy nên cô cũng rất chờ mong về hai ngày nghỉ sắp tới.
Phụ nữ ra ngoài đều không tránh khỏi việc trang điểm tỉ mỉ, còn mang rất nhiều đồ dùng cá nhân linh tinh, nhưng Chung Ngải lại cực kỳ đơn giản.
Sau khi sung sướng rời giường, cô mặc quần đùi cao bồi với áo thun đơn giản, tiện tay bỏ một vài lọ tẩy rửa vào ba-lô , rồi thong thả đi ra ngoài.
Anh Vương gọi một chiếc xe van trắng của làng du lịch tới đón cô , trong xe ngoại trừ tài xế thì cũng chỉ có một mình Chung Ngải.
Cuối tuần không tắc đường, nên chỉ đi hai tiếng, cô thưởng thức phong cảnh ven đường, thỉnh thoảng lại hàn huyên mấy câu với tài xế , thời gian liền trôi nhanh như tên bắn .
Làng du lịch cách xa khu vực thành thị phức tạp ồn ào , kề sông tựa núi, khung cảnh cực kỳ thanh nhã.
Vùng này được xem như một khu du lịch nghỉ dưỡng lâu năm, xung quanh được trang bị đầy đủ, tòa nhà chính là nơi ở của du khách không cao, chỉ có bốn tầng, được trang trí theo phong cách nông thôn thanh nhã, tràn đầy ánh sáng.
Xe van dừng ở nhà chính, Chung Ngải cảm ơn tài xế, ngâm nga vài câu hát rồi xuống xe.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, hít một hơi thật sâu, không khí trong lành đến mức có thể ngửi thấy hương thơm của đất, từng làn hương thơm ngát tràn vào hơi thở, lan đến tận phổi.
Đây chính là cảm giác vui vẻ và thoải mái mà cô vĩnh viễn không thể cảm nhận được khi ở thành phố.
Nhẹ nhàng bước vào toà nhà nhỏ, Chung Ngải liền thấy anh Vương ra đón.
“Bác sĩ Chung, mời vào, mời vào.” Anh Vương hớn hở nói: “Chuyến đi có thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi.” Chung Ngải nhìn quanh thiết kế mộc mạc mà tinh tế , tấm tắc cảm thán: “Nơi này của anh không tệ, rất thoải mái.”
“Ha ha, đương nhiên.
Những người thành phố đều thích đến đây vào cuối tuần nên việc kinh doanh rất tốt.
Giờ còn đang là mùa Dương mai*, muốn lấy được một phòng cũng rất khó.”
Nghe đối phương giới thiệu, Chung Ngải trêu ghẹo: “Thế có phải tôi đang lãng phí tài nguyên của anh không.”
“Nghe cô nói này, đừng khách sáo! Cô là ân nhân của chúng tôi mà.” Nụ cười trên môi anh Vương không đổi, nói hết sức chân thành.
Anh ta là giám đốc quản lý phòng, đã sớm chuẩn bị kỹ càng phòng cho Chung Ngải: “Tôi giữ lại cho cô một phòng có một khu vườn nhỏ, buổi tối ra đấy hóng mát ngắm trăng rất được đó .”
“Làm phiền anh rồi.” Chung Ngải mỉm cười, cùng anh ta ra quầy lễ tân lấy phòng.
Mặc dù toàn bộ chi phí của chuyến đi này của cô được làng du lịch chi trả, nhưng cô vẫn phải đi đăng ký phòng.
Chung Ngải tựa vào quầy, cúi đầu điền từng dòng thông tin cá nhân.
Không biết xảy ra chuyện gì, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy anh Vương đột nhiên bỏ lại mình, vội vã xoay người chạy tới phía cửa chính.
Chung Ngải dừng bút, khó hiểu nghiêng đầu sang thì thấy… Anh ta ra sức vẫy tay về phía cửa rồi nói: “Ân nhân, anh đến rồi! Hoan nghênh, hoan nghênh!”
Câu nói này như một quả bom nặng ký đột nhiên nổ tung, suýt nữa khiến cho Chung Ngải ngất ngay tại chỗ.
Cây bút trong tay cô rơi xuống quầy kêu một tiếng…