Vũ Hề đưa hai người vào phòng riêng.
Căn phòng này được thiết kế theo phong cách hậu hiện đại làm bằng đá cẩm thạch Saint Laurent và kính cường lực.
Đá cẩm thạch vốn lạnh như băng đã được ánh nắng màu vàng ấm áp chiếu xuống nên không còn nhìn sắc nhọn nữa mà lại mang đến cảm giác thanh nhã lẫn quý phái.
Ghế đỏ mới là điểm nhấn của căn phòng vì nó khiến người nhìn thèm ăn, đồng thời cũng giúp căn phòng sáng lên.
Quả nhiên là Quý Phàm Trạch đã nói thật, ngay cả Chung Ngải là người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra đây là thiết kế của một kiến trúc sư nổi tiếng.
“Ở đây còn Gà ăn mày không?” Sau khi ngồi xuống, Quý Phàm Trạch thuận miệng hỏi, hiển nhiên là đã nghe được cuộc nói chuyện ở cầu thang.
Vũ Hề nhìn Chung Ngải ở phía đối diện, tuy ánh mắt nhàn nhạt nhưng lời nói ra rất nể mặt: “Anh Trạch đã dẫn bạn gái tương lai tới thì dĩ nhiên là phải có rồi.” Những món ăn đặc trưng sẽ được phòng bếp giữ lại một hoặc hai phần để phục vụ cho khách quý khi cần.
Vì cuộc đối thoại kỳ lạ này mà Chung Ngải như ngồi trên đống lửa, không biết nên nói gì.
Cô cảm thấy người phụ nữ tên Vũ Hề này rất khó miêu tả thành lời.
Cô ấy vừa xinh đẹp vừa có khí chất, tuy không thể nói là lạnh lùng với người khác nhưng sự cao ngạo trong xương cốt lại khiến người ta không thể gần gũi với cô, nhất là đôi mắt kia, dù cho cô ấy có cười rộ thì vẫn như có một bức tường sương lạnh ngăn cách cô ấy và đối phương.
Đến khi Vũ Hề rời khỏi phòng, Chung Ngải mới thu hồi những suy nghĩ ấy lại.
Cô cười với Quý Phàm Trạch, rất nhanh đã đổi đề tài: “Ha ha, nhà hàng này thật đẹp, trang trí cũng rất đặc biệt.”
Đã vào lâu như vậy rồi mà, cung phản xạ của cô dài thật đấy.
Quý Phàm Trạch uống một hớp trà xanh rồi nói: “Tất nhiên rồi, đây là anh trai Vũ Hề tự mình thiết kế.”
“Anh trai cô ấy ư?” Chung Ngải gãi đầu.
“Là Đỗ Tử Ngạn.”Anh phổ cập kiến thức cho cô, thản nhiên bổ sung thêm một câu: “Em cũng biết.”
“!!!”Thế giới quá nhỏ bé rồi, cô chợt cứng họng.
Anh đưa cho cô một ly nước trái cây, để cô nuốt sự thật này cùng nước vào trong bụng, sau đó lẳng lặng tiêu hóa nó.
Trong lúc này, món Gà ăn mày trong truyền thuyết đã được bày lên bàn.
Món chính của đêm nay là gà, xung quanh nó bọc giấy bạc lấp lánh, được để trong chiếc đĩa sứ trắng lớn, không phụ danh tiếng của nó mà tỏa sáng khi xuất hiện lên bàn ăn.
Phong thái lịch lãm của Quý Phàm Trạch sinh ra đã có nên anh dùng tay xé giấy bạc, ưu nhã cầm dao nĩa cắt thịt gà, nhất là khi anh gỡ xương gà thành thạo như bác sĩ phẫu thuật vậy.
Vì cách nấu rất khó khăn, cần bọc toàn bộ con gà vào trong giấy bạc rồi bỏ vào lò gạch, sau đó nướng bằng nhiệt của đất nung nên Gà ăn mày không thể làm tại nhà, đồng thời cũng không có nhiều nơi bán lắm.
“Em nếm thử xem hương vị thế nào.” Quý Phàm Trạch hơi khom người, gắp một cái đùi gà đã được gỡ xương vào bát Chung Ngải.
Vì món này chỉ cần ngửi thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi nên Chung Ngải còn chưa kịp nói câu “Cảm ơn” thì đã gắp một miếng thịt lớn rồi bỏ vào miệng, lớp da rất giòn, mùi hương toả ra bốn phía, “Quá ngon, không phải món gà nào cũng ngon được như vậy.”
Anh nhìn tướng ăn ngấu nghiến của cô, nhướng mày hỏi: “Em có biết tên gọi khác của Gà ăn mày không?”
“Là gì vậy?” Chung Ngải ngẩng đầu từ trong bát, cái miệng nhỏ vì dính dầu mỡ nên sáng bóng.
“Gà nung đất sét.” Anh cười khẽ.
“…” Đừng bắt nạt tôi vậy chứ!
Sau khi họ ăn uống xong xuôi, phục vụ đưa hoá đơn cho Quý Phàm Trạch: “Bà chủ nói sẽ giảm giá 80% cho ngài.”
Phải công nhận rằng Vũ Hề rất có khiếu kinh doanh.
Khi quán mới khai trương, cô ấy đã đặt ra quy định người quen không được miễn phí nhưng được giảm giá 20%.
Làm vậy không những giữ được giao tình mà còn tránh được những rắc rối không cần thiết.
Quý Phàm Trạch không thèm nhìn hoá đơn mà thẳng tay lấy thẻ vàng từ trong ví ra.
Thấy thế, Chung Ngải vội vàng kéo túi xách của mình, lấy tiền ra, “Chúng ta chia đôi tiền đi.”
Anh thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Không cần, chỉ là một bữa cơm thôi.”
Tuy chỉ là một bữa cơm nhưng món ăn ở nhà hàng xa hoa như thế này nhất định là rất đắt.
Chung Ngải bỏ qua sự than khóc của túi tiền, kiên trì nói: “Vô công bất thụ lộc*, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà để anh mời được.”
*Vô công bất thụ lộc: Không có công thì không dám nhận thưởng (Nguồn: Lazi).
“Tôi không thu tiền của người tôi đã hôn.” Quý Phàm Trạch nở nụ cười nhạt, nhưng độ cong hai bên mép lại vô cùng duyên dáng.
“…” Anh còn đùa được nữa à!
Sau khi ăn xong, Chung Ngải nghĩ rằng phải nửa tiếng sau mới về tới nơi nên cô thừa dịp Quý Phàm Trạch thanh toán hoá đơn, xoa cái bụng đang phình lên vì no của mình rồi vào nhà vệ sinh.
Vừa mở cửa ra, bước chân Chung Ngải liền dừng lại.
Tiếng nôn khan trộn lẫn với tiếng nước chảy ào ào từ bồn rửa tay truyền đến tai cô.
Người phụ nữ có dáng người cao gầy đưa lưng về phía Chung Ngải đang cúi người chống tay lên mặt đá cẩm thạch.
Áo khoác rơi xuống đất, phần lưng dưới bộ váy hở lưng căng lên do ói mửa.
Chung Ngải kìm lại biểu cảm kinh ngạc, bước nhanh về phía cô ấy, “Vũ Hề, cô làm sao vậy?”
Không biết là vì bị hoảng sợ do có tiếng nói đột nhiên vang lên hay do khó chịu mà cả người cô ấy đều run rẩy.
Vũ Hề vỗ lên mặt bằng nước sạch, ôm ngực đứng thẳng lưng, nhìn về phía Chung Ngải.
“… Không sao.” Cô ấy lắc đầu, sắc mặt tái nhợt đến bất thường, “Dạ dày tôi không thoải mái, chắc là do ăn nhầm đồ ăn bị hỏng rồi.”
Lúc đó Chung Ngải suýt thì bị lừa bởi lời nói dối của đối phương.
Nhưng ngay khi vô tình liếc về phía bồn rửa tay rồi bắt gặp thứ ở đó, cô lập tức rùng mình.
“Cô uống thuốc này thế nào?” Chung Ngải cầm lọ thuốc trên mặt phẳng lên, sắc mặt chợt nghiêm túc.
Vũ Hề đau đớn nhăn mày, trong đầu còn tự hỏi vì sao Chung Ngải lại nhận ra loại thuốc này, ngoài miệng đã trả lời: “Thỉnh thoảng… Tôi sẽ uống.”
Paroxetine, một loại thuốc trị trầm cảm phổ biến.
“Cô không muốn sống nữa sao!” Chung Ngải nhíu mày, giọng nói dần bình tĩnh lại: “Paroxetine có tác dụng phụ là nôn mửa, cô không thể tiếp tục uống nữa.
Đây là thuốc bác sĩ kê cho cô sao?”
Vũ Hề hoảng hốt trong chốc lát, dù sao cũng đã bị phát hiện nên cô ấy liền nói thật: “Tôi không gặp bác sĩ, mà tự đi mua thuốc.
Cô là…”
“Tôi là bác sĩ tâm lý.” Chung Ngải vỗ nhẹ đôi vai thon gầy của cô ấy như muốn trấn an, “Nếu cô thường xuyên xuất hiện trạng thái lo âu thì nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi, rồi hãy dùng thuốc dựa theo đơn thuốc bác sĩ kê, không thì sẽ rất nguy hiểm đấy, cô biết chưa?”
Lời nói cùng biểu cảm của cô rất bình tĩnh đã mang lại cho người khác cảm giác được an ủi.
Vũ Hề gật đầu, sự lạnh nhạt trong mắt dần biến mất, trái lại còn có chút dịu dàng, “Tôi đã biết, cảm ơn cô.”
“Cô không cần khách sáo với tôi.” Chung Ngải cười, trong lòng lại lo lắng, hai anh em nhà họ Đỗ đều bị sao vậy!
Khi cô ưu tư trở về phòng thì thấy Quý Phàm Trạch đang đứng chờ ở cửa.
“Em đi đâu mà lâu vậy?” Anh hỏi.
Cô do dự vài giây, quyết định không nói ra sự thật, “… Không có việc gì.”
Thấy cô ấp úng, Quý Phàm Trạch cho rằng vì cô ăn nhiều Dương mai nên bị tiêu chảy, lại ngại nói thẳng ra, bèn đề nghị: “Hay là tôi đưa em đi mua thuốc nhé?”
Cô lườm anh một cái, “Người cần uống thuốc là anh mới đúng.”
“…”
Ban đêm ở vùng ngoại thành rất mát mẻ, ngay cả trăng cũng sáng hơn so với nội thành.
Vì trong xe không bật máy lạnh nên Quý Phàm Trạch hạ cửa xe xuống một nửa.
Ánh trăng không bị cửa xe che chắn mơ mộng như dải lụa bạc, chiếu xuống không gian yên tĩnh trong xe.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mấy sợi tóc trên mặt Chung Ngải, để lộ ra gương mặt hình vòng cung mềm mại.
“Anh rất thân với Vũ Hề sao?” Cô mím môi, phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.
Bỗng nhiên nghe được câu này, Quý Phàm Trạch quay đầu liếc cô với vẻ sâu xa.
Vì không biết từ “thân” này có mấy nghĩa nên anh trả lời rõ ràng: “Không thân mấy.”
Đây là sự thật.
Mặc dù hai nhà là thế giao* nhưng Vũ Hề vẫn luôn sống ở nước ngoài, một năm trước mới về nước khai trương nhà hàng, lần gặp mặt của hai người chỉ giới hạn trong mấy bữa ăn cùng Đỗ Tử Ngạn.
*Thế giao: Tình bạn kéo dài từ hai thế hệ trở lên.
“Tuy bố tôi từng muốn gán ghép tôi và Vũ Hề nhưng cuối cùng lại không thành công.” Quý Phàm Trạch bình thường ít khi mở miệng chợt bổ sung.
Không biết là bởi vì người đàn ông này quá thành thật hay lượng tin tức quá nhiều mà Chung Ngải không khỏi sửng sốt, đột nhiên nhíu mày, kinh ngạc hỏi, “Vì sao lại không thành công?”
“Cô ấy có người trong lòng.” Một tay anh để lên tay lái, giọng nói cùng thái độ đều nhạt nhẽo như nhau.
Gió dường như ngừng thổi trong chốc lát.
Trong lòng Chung Ngải lại phảng phất có một cảm xúc không tên, bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp không thôi, “Nói như vậy là Vũ Hề cự tuyệt anh sao?”
Quý Phàm Trạch suy ngẫm về hai chữ “cự tuyệt” này rồi cười khẽ hỏi lại: “Trông tôi giống loại đàn ông sẽ bị cự tuyệt lắm ư?” Tiếng cười của anh rất khẽ nhưng lại lộ ra sự vượt trội mãnh liệt.
“Vũ Hề không phải mẫu người tôi thích.” Anh nói tiếp với giọng nói nghiêm túc.
Đôi khi tình yêu cũng không quá phức tạp, thích chính là thích, mà không thích chính là không thích, trái lại còn thuần túy và ngắn gọn hơn bất kỳ loại tình cảm nào.
Ví dụ như Quý Phàm Trạch cùng Đỗ Vũ Hề vậy.
Tuy tuổi họ tương đương, bề ngoài xứng đôi, nhưng lại không thích đối phương.
May là họ đều là người trưởng thành nên không định lãng phí thời gian của nhau, cùng tỏ rõ thái độ bằng cách thẳng thắn nhất, vậy thì vừa đơn giản hoá vấn đề lại không khiến mối quan hệ giữa họ trở nên khó xử.
Sự hồi hộp trong vô thức của Chung Ngải chợt thả lỏng, cô nhịn không được mà bật cười thành tiếng: “Đồ tự yêu mình, vậy anh thích người như thế nào?” Vừa mới hỏi ra câu này, cô lập tức hối hận, đột nhiên cảm giác chính mình thật ngu ngốc.
Ngay khi Chung Ngải há miệng muốn sửa lời, trong mắt Quý Phàm Trạch đã hiện lên ý cười: “Tôi thích kiểu ngốc nghếch đáng yêu”
“…” Đây không phải là cô rồi, dù sao cô thấy mình cũng thông minh lanh lợi lắm mà.
Khi Quý Phàm Trạch nhìn vào kính chiếu hậu, ánh mắt anh ngừng trên khuôn mặt đang cười của Chung Ngải.
Dưới ánh trăng, đôi mắt cô cong thành hình lưỡi liềm như là một màn sương mù đang dần tan đi, giống như một loại ma pháp khiến người ta không thể rời mắt được.
Anh cong môi nghĩ thầm, chỉ là một bữa cơm mà lại có thể khiến cô cười vui vẻ như vậy, không phải ngốc nghếch đáng yêu thì là gì.
***
Phòng Chung Ngải ngay bên cạnh phòng Quý Phàm Trạch.
Tâm trạng của cô vui vẻ trên suốt đường trở về làng du lịch, giờ đứng ở cửa phòng, vẫy tay với anh, “Ngủ ngon.”
Quý Phàm Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, thấy mới hơn 9 giờ, bóng đêm đã buông xuống, tâm trạng cô cũng thích hợp: “Chi bằng……”
“Chi bằng chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ thôi.”
Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu anh thì cô đã thuận miệng tiếp lời, tiện tay đóng cửa lại.
Ăn xong một cái là đi ngủ, cô gái này…
Quý Phàm Trạch lắc đầu, đi về phòng với vẻ không vui.
Chung Ngải thật sự có chuyện rất quan trọng cần phải làm.
Vào phòng, cô lập tức lấy váy ngủ từ va-li ra rồi chui vào phòng tắm, sau đó nhảy vào bồn tắm to trắng tinh.
Cô muốn cái bồn tắm này đã lâu, nếu mùa hè được tắm trong muối tắm và cánh hoa thì sẽ rất thoải mái, không những cơ thể được thả lỏng mà đầu óc còn thư thái hơn.
Trên thực tế, đãi ngộ tuyệt vời như vậy vốn không phải dành cho Chung Ngải.
Sáng hôm nay, anh Vương đã đặt hai phòng cho cô và Quý Phàm Trạch.
Cả hai đều là những căn phòng tốt nhất trong làng du lịch, điểm khác nhau duy nhất là phòng của Quý Phàm Trạch có bồn tắm mát xa.
Sau khi nhận được thẻ phòng, anh Vương dẫn hai người đi xem phòng có hợp ý hay không, nào ngờ Chung Ngải vừa thấy bồn tắm mát xa thì không đi nổi nữa.
Thực ra, mỗi khi tâm trạng của Quý Phàm Trạch sáng sủa thì anh không hề tính toán chi li, trái lại còn rất hào phóng.
Anh thấy cô như vậy thì nhét thẻ phòng của mình vào tay cô, rồi đổi phòng với cô.
Vì đột nhiên nhận được niềm vui bất ngờ này nên cô đã chờ mong cả một ngày.
Giờ ước mơ đã thành sự thật, cô cũng đã hưởng thụ xong xuôi nên lấy một cái khăn lông quấn quanh tóc ướt.
Tuy câu “xuất thủy phù dung”* khá tục nhưng hiện nay dùng để diễn tả Chung Ngải lại rất chính xác.
Hơi nước bốc lên trong phòng tắm làm cho làn da cô càng thêm trắng nõn, tinh tế như men gốm.
*xuất thủy phù dung: chỉ dung mạo đẹp đẽ của con gái như hoa sen mới nở.
Sau khi mặc vào bộ váy ngủ không tay đơn giản, Chung Ngải lê đôi dép lê ra phòng tắm.
Không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên cô hét lên một tiếng ngắn ngủi rồi lùi về sau mấy bước.
Tầm mắt sợ hãi của cô dừng tại một con thạch sùng thật lớn trên đầu giường.
Đầu thạch sùng ở vùng ngoại thành rất to, có màu sẫm, kéo đuôi dài dựng thẳng trên vách tường vẫn không nhúc nhích.
Ánh đèn chiếu thẳng vào nó, khiến cô có thể thấy rõ vằn và vảy sừng trên cơ thể.
Chung Ngải không tính là nhát gan nhưng cô rất e ngại loại bò sát không mời mà đến này, nên không dám lên giường.
Cô nhắm mắt lại, kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, rón ra rón rén đi đến trước bàn, nhanh chóng cầm lấy điện thoại.
Cô cầu cứu viện binh.
Một phút sau, Chung Ngải cập nhật trạng thái trên Weibo, lời văn lai láng hình ảnh tuyệt đẹp: Có thạch sùng trong phòng phải làm sao?! Online chờ gấp!