“Là cháu ạ.” Một giọng nam trầm ấm từ từ vang lên.
Nghe thấy có tiếng nói, Chung Ngải và Chung Tú Quyên cùng quay đầu lại thì thấy một người đàn ông rất có khí chất, mặt mày anh tuấn đang đứng sau hai người.
Người nọ mặc áo sơ mi sáng màu, cổ áo hơi mở, ống tay áo xắn đến cánh tay, nhìn như ăn mặc tùy ý nhưng trên vải không có một vết nhăn nào, vô hình toát ra một phong thái thanh nhã.
Vì đi dạo phố thường có người lạ đến bắt chuyện, nên Chung Tú Quyên cũng không nghĩ nhiều, liền ngẩng đầu nhìn anh, giọng bà không mấy vui vẻ: “Cậu là ai?”
Ngẫu nhiên gặp mặt, Chung Ngải còn chưa hết kinh ngạc thì cô gái bán hàng đã vội vàng phổ cập kiến thức cho Chung Tú Quyên.
“Chào Tổng giám đốc Quý!” Cô gái bán hàng khom lưng chào.
Trong thời buổi có vô số kể vị Tổng giám đốc này, danh xưng chứa từ “Tổng giám đốc” cũng không quá hiếm.
Nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi mà vẫn cực kỳ kính trọng của cô gái bán hàng, Chung Tú Quyên lập tức đánh hơi được đầu mối.
Không để Chung Tú Quyên hoàn hồn, Quý Phàm Trạch gật đầu chào bà, khóe môi mang theo ý cười nhạt, anh hào phóng duỗi tay: “Chào bác gái, cháu là Quý Phàm Trạch.”
“Chào cậu, Tiểu Quý.” Chung Tú Quyên bắt tay với anh.
Vì tin tức này quá lớn nên Chung Tú Quyên vẫn chưa kịp tiêu hoá hết, khoa tay múa chân chỉ vào những cửa hàng cao cấp ở bốn phía, rồi hỏi Quý Phàm Trạch với vẻ khó tin: “Trung tâm thương mại này là của cậu à?”
Anh hơi gật đầu, cười nhẹ.
Là một người tiêu dùng bình thường, Chung Tú Quyên cũng giống như những người thuộc tầng lớp lao động khác, khi mua quần áo sẽ xem giá trước, mua số lượng lớn sẽ canh giảm giá.
Vậy nên, trong lúc nhất thời, bà không thể tưởng tượng ra được làm chủ cả một trung tâm thương mại là như thế nào.
Mà giờ ông chủ của nơi này lại đang đứng trước mặt bà.
Sự ngạc nhiên trên mặt Chung Tú Quyên không vì thái độ khiêm tốn nhã nhặn của đối phương mà giảm bớt chút nào, bà mờ mịt há to miệng: “Vừa rồi cậu nói cậu và con gái tôi là…” Bà nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Quý Phàm Trạch, lại nhìn biểu cảm hơi cứng lại của Chung Ngải, có rất nhiều lý do để tin rằng bản thân vừa nghe lầm.
“Là người yêu ạ.” Giọng Quý Phàm Trạch không lớn, nhưng rất chắc chắn.
Sau khi xác nhận mình không bị nghễnh ngãng, biểu cảm của Chung Tú Quyên thay đổi, lặng lẽ liếc Chung Ngải một cái.
Không ai hiểu mẹ bằng con, Chung Ngải chỉ cảm thấy mình bị bà nhìn đến tê dại cả da đầu.
Mẹ già còn từng gióng trống khua chiêng để tìm đối tượng xem mắt cho cô, cô lại không nói với bà là mình đã có bạn trai, Chung Tú Quyên chẳng hay biết gì mà không tức giận thì mới là lạ đấy.
Ngay lúc Chung Ngải đang vắt hết óc tìm lý do mình không đề cập đến chuyện này, thì cánh tay đang rũ bên người của cô hơi nóng lên, cô ngẩng lên thì thấy Quý Phàm Trạch đang nắm tay mình.
Đầu ngón tay Chung Ngải run lên, muốn rút tay về thì lại bị anh nắm thật chặt.
Cô nháy mắt với Quý Phàm Trạch: “Anh đừng làm loạn…” Cô rất sợ mẹ cô vừa bất ngờ vừa tức sẽ bị cao huyết áp lắm.
Không đợi cô dứt lời, Quý Phàm Trạch đã khoan thai nói với Chung Tú Quyên: “ Xin lỗi bác, chúng cháu vốn nên nói chuyện này cho bác đầu tiên, nhưng vì cháu bận việc nên đã sơ ý quên mất, bác đừng trách Chung Ngải ạ.” Anh nhận hết lỗi về mình, hóa thành một công tử khiêm tốn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, huyết áp của Chung Tú Quyên từ từ tăng vọt.
Bà đã sống hơn nửa đời người, trải qua nhiều mặt của xã hội, nhưng sao vẫn thấy hoàn cảnh trước mắt này lại khiến mình khó lòng tiêu hoá được vậy nhỉ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thằng bé này cũng không tệ, người đã đẹp trai lại miệng ngọt, nói chân thành tha thiết đến mức nỗi tức giận của bà đã tan hơn phân nửa rồi.
“Khụ khụ, các con còn trẻ, yêu đương là chuyện rất bình thường, không cần báo cho cha mẹ hai bên làm gì…” Khí thế của Chung Tú Quyên lập tức dịu xuống, trên khuôn mặt đầy đặn dần xuất hiện nụ cười, nhưng trông nó có vẻ hơi cứng nhắc.
Ôi, mẹ cô đã hoàn toàn thất bại dưới đòn tấn công của Quý Phàm Trạch rồi.
Chung Ngải phồng má, đang muốn tống cổ anh thì lại nghe thấy anh đề nghị: “Bác gái, hay là chúng ta cùng đi uống ly cà phê ạ?”
Chung Tú Quyên cúi đầu nhìn bàn tay người đàn ông này đang nắm chặt tay con gái, nhìn sao cũng giống như không nỡ tách ra vậy.
Ây dà, bà vẫn nên đừng trơ cái mặt mo làm bóng đèn thì hơn.
“Đừng khách sáo.
Cậu đi uống cà phê cùng Chung Ngải là được, cứ để tôi đi dạo một mình.” Chung Tú Quyên cười chân thành nói xong, liền chuẩn bị rời khỏi.
Trên mặt Chung Ngải đã bị mẹ “bán đi” đầy vẻ bất lực: “Mẹ, con đang đưa mẹ đi dạo phố mà.”
“Không cần, không cần đâu.” Khó khăn lắm con gái mới tìm được đối tượng, đương nhiên bà không thể phá đám.
Nói xong, bà liền nhấc chân xoay người rời đi.
“…”
Mark vốn đang đi cùng Quý Phàm Trạch xuống tầng dưới để khảo sát các cửa hàng, sau đó không biết boss nhìn thấy gì mà chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng anh ta cũng tìm được boss.
Vừa mới đến đã thấy Quý Phàm Trạch đang nói chuyện với hai mẹ con Chung Ngải, anh ta không dám mạo muội quấy rầy, nên vẫn luôn ngồi chờ đằng sau cây cột làm bằng đá cẩm thạch.
Ai dè lượng thông tin trong cuộc đối thoại đã khiến anh ta đực mặt ra.
Sao có thể để mẹ vợ tương lai của boss đi một mình được chứ? Mark không nghĩ ngợi gì đã cất bước đuổi theo bà.
Suy nghĩ của Chung Tú Quyên vẫn vô thức dừng lại ở thân phận hiển hách của Quý Phàm Trạch thì đột nhiên một giọng nói nịnh nọt lọt vào màng nhĩ: “Bác gái ơi, hay để cháu đưa bác đi dạo nhé? Cháu biết rất rõ về Harbour City này đấy!”
Trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc đưa bà đi mua sắm, phục vụ tận tình như thế… Chậc chậc, Mark đoán mình sắp được tăng lương rồi.
Đầu óc đang loạn thành bột nhão của Chung Tú Quyên bị anh ta làm cho hoảng sợ, bà quay đầu lại nhìn Mark, lập tức trừng mắt rồi quăng ra một câu: “Cậu là bọn đa cấp từ nơi nào đến vậy! Cậu đừng đi theo tôi, tôi muốn được yên tĩnh.”
“… Bọn đa cấp sao?!” Mark dừng chân, nước mắt chảy dài.
Giờ thì anh ta cũng muốn được yên tĩnh một chút đây nè.
***
Quý Phàm Trạch nắm tay Chung Ngải đi ngang qua khu mua sắm ồn ào náo nhiệt, dọc đường đi nhận đủ những ánh mắt ngạc nhiên của nhóm chị gái bán hàng, nghe liên tiếp mấy câu “Chào Tổng giám đốc Quý” bên tai, cuối cùng thì cúi đầu đi ra khỏi Harbour City.
Giữa trưa, trời nắng đến mức không thể mở mắt được.
Vừa ra khỏi cửa, cô lập tức buông tay Quý Phàm Trạch, giơ tay che trán để chắn ánh mặt trời, đỏ mặt nói: “Nhìn xem anh làm được chuyện tốt gì này.” Người đàn ông này khiến mẹ cô kinh hãi đã đành, vậy mà anh lại còn dắt cô đi rêu rao khắp trung tâm thương mại của mình, khiến cô cảm thấy bản thân cứ như khỉ đi bộ vậy.
Tuy lời Chung Ngải nói có vẻ bực dọc, nhưng ánh sáng trong mắt không sắc bén chút nào, trái lại còn lấp lánh như dải ngân hà.
Biết Chung Ngải không thật sự trách mình, Quý Phàm Trạch nhoẻn miệng cười, sờ đầu cô: “Anh còn không ngại truyền tai tiếng với em thì em để ý làm gì? Lần này em phải cảm ơn anh đấy, sau này mẹ em sẽ không sắp xếp cho em đi xem mắt nữa rồi.”
Thì ra đây là lý do mà anh nóng lòng muốn công khai quan hệ của hai người, Chung Ngải dở khóc dở cười: “Anh cũng biết nhìn xa trông rộng thật đấy.”
Quý Phàm Trạch tự quy ra cô đang khen mình, ôm lấy bả vai cô, sải bước đến bãi đỗ xe.
Không biết là do thời tiết quá nóng hay vì cái tay đặt trên vai quá nặng, mà Chung Ngải cảm thấy nửa vai của mình cứ mềm mềm tê tê.
Cứ mỗi lần tiếp xúc với thân thể với Quý Phàm Trạch là mỗi dây thần kinh trên người cô đều trở nên nhạy cảm đến mức bất thường.
Cô phản xạ có điều kiện định đẩy tay anh ra thì bỗng nhiên dừng lại.
Nắm tay, sờ đầu, khoác vai đều là những hành động thân mật, đồng thời cũng là một loại giao tiếp tự nhiên giữa các cặp đôi thôi.
Chỉ cần quen là tốt rồi, Chung Ngải tự thuyết phục mình.
Đuổi kịp bước chân anh, cô nghiêng đầu hỏi: “Anh muốn đi uống cà phê thật à?”
“Không.” Quý Phàm Trạch cong môi.
“Vậy chúng mình đi đâu đây?” Chung Ngải nghi hoặc.
“Bù cho cuộc hẹn lần trước bị hủy bỏ.” Anh nói một cách thản nhiên, giọng điệu lộ ra chút vui sướng.
“…”
Lần trước đã chuẩn bị kỹ càng cho buổi hẹn nhưng cuối cùng vẫn không theo đúng kịch bản, bây giờ niềm vui mừng lẫn kinh ngạc tới quá đột ngột, lại khiến Quý Phàm Trạch không biết nên hẹn hò ở đâu.
Chiếc xe bon bon trên đường cái, cứ tiến về phía trước mà không có mục đích.
Đang lúc anh suy nghĩ thì Chung Ngải chợt nói: “À đúng rồi, thứ năm tuần sau em sẽ thay mặt lãnh đạo để đi họp ở Hong Kong.”
Quý Phàm Trạch hơi ngẩn ra, bác đã làm gì rồi?
Vào lúc anh đang trong giai đoạn nồng nhiệt của tình yêu, lão già thối kia lại điều bạn gái anh đi nơi khác?
Anh giấu đi vẻ ngạc nhiên giữa hai lông mày, rồi tỉnh bơ hỏi: “Em đi mấy ngày?”
“Bốn ngày.” Chung Ngải ngắm ánh sáng của thành phố xẹt qua ngoài cửa sổ, còn mỉm cười nói: “Lãnh đạo của bọn em phát tiền trợ cấp cho chuyến công tác này lại là thẻ mua sắm ở công ty anh.… Anh nói có khéo hay không?”
“… Khéo thật.” Khoé môi Quý Phàm Trạch run rẩy.
Trong lòng anh thì chửi thầm, Tiết Minh Lâm vì muốn đưa thẻ đến tay Chung Ngải, mà lại liều mạng đến mức phải bịa ra loại lý do này.
***
Lúc Chung Tú Quyên xách theo bao lớn bao nhỏ về nhà, Từ Hải Đông còn đang tưới hoa trên ban công.
Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của vợ, ông ló đầu ra trêu ghẹo: “Bà vừa trúng giải độc đắc à?”
“Còn không phải là giải độc đắc sao!” Đã tiêu hoá xong tin tức trên đường đi về nhà, cuối cùng Chung Tú Quyên cũng nhận ra sự thật, hí ha hí hửng nói: “Cô nương nhà ta đã tìm được đối tượng rồi!”
Từ Hải Đông sửng sốt một chút, trong mắt chợt hiện ra ý cười hiền lành.
Ông đặt bình nước xuống, chắp tay sau lưng đi vào phòng: “Đối tượng là người như thế nào vậy?”
“Nói ra thì sẽ hù chết ông mất!” Chung Tú Quyên thần bí nắm lỗ tai ông, giới thiệu về Quý Phàm Trạch không dứt.
Tiếc thay, trên mặt Từ Hải Đông vẫn chưa xuất hiện vẻ mừng rỡ như bà mong muốn, trái lại còn nhíu mày chặt hơn.
Thầm nghĩ chốc lát, Từ Hải Đông thở dài, ông ngồi lên sô pha: “Tú Quyên, sao tôi vẫn cảm thấy việc này có chỗ nào không đúng nhỉ?”
Ông vừa dứt lời liền bị vợ thụi một cú vào đầu.
“Miệng quạ đen!” Chung Tú Quyên gõ đầu ông nói: “Có cái gì không đúng chứ! Con gái ông xinh đẹp như vậy, lại có tấm lòng lương thiện, đây là Nguyệt Lão giúp con bé thắt dây tơ hồng đó!”
Nói xong, Chung Tú Quyên liền vui vẻ ướm thử mấy bộ quần áo mới mua, còn Từ Hải Đông vẫn ngồi trên sô pha như cũ.
Ông sờ cằm, trầm tư nghĩ, kẻ có tiền đâu có dễ sống chung như vậy!
***
Vì không có địa điểm cụ thể nên Quý Phàm Trạch lái xe thẳng đến Thành Tây.
Chung Ngải chỉ ra ngoài cửa sổ, rồi nói: “Sau khi đến Hậu Hải thì chúng ta xuống xe đi dạo nhé?”
Đã nhiều năm Quý Phàm Trạch chưa tới nơi này, cũng không biết Hậu Hải có còn như hình ảnh trong ký ức thuở nhỏ không.
Anh gật đầu: “Được.”
Hậu Hải là khu nghỉ mát nổi tiếng lâu đời ở Bắc Kinh, phong cảnh như tranh, liễu rủ phớt bờ, cảnh vật vẫn được bố trí như trước nhưng đã mất đi dư âm của hoàng thất.
Sau khi dừng xe, Chung Ngải và Quý Phàm Trạch cùng đi bộ dọc theo bờ sông, trên đường sông rộng lớn thi thoảng có thuyền nhỏ lướt qua, từ xa nhìn lại, đúng là một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp về một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa sông.
Chung Ngải dừng chân, say sưa nhìn ngắm: “Đẹp quá.”
Hôm nay cô không búi củ tỏi, mái tóc dài quá vai giờ đây đang múa theo gió, sợi tóc cong cong rũ bên sườn mặt đã tô điểm cho vẻ thuần khiết của cô.
Cô chỉ mải đặt mình trong tranh, mà không biết bản thân cô đã là một bức tranh rồi.
Mái tóc đang bay trước gió kia cứ như lông vũ khẽ khàng trêu chọc đáy lòng Quý Phàm Trạch từng chút từng chút một.
Đôi mắt màu mực sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô: “Đúng vậy, đẹp thật.”
Chung Ngải còn chưa nhận ra ý tứ sâu xa trong lời nói của anh thì sau lưng đã bị anh đè lên.
Quý Phàm Trạch dựa sát vào, hơi thở bao bọc cả người cô.
Việc này khiến Chung Ngải luống cuống, đầu óc cô trống rỗng, vô thức duỗi thẳng lưng.
Hai người gần kề nhau đến vậy, hai tay Quý Phàm Trạch tạo thành một không gian nhỏ, rồi giam cô trong chỗ này.
Ngay sau đó, bầu không khí liền trở nên mập mờ.
Gió ngừng thổi, con thuyền trên mặt sông cũng dừng lại trong chớp mắt.
Nhưng Chung Ngải lại cảm thấy tim đập vang như sấm, cô như tê dại từ đầu đến mũi chân, cả người đều nóng lên, cứng đờ như một con rối gỗ, không tài nào thả lỏng được.
Vì Quý Phàm Trạch có ưu thế về chiều cao nên anh chỉ cần hơi cúi đầu là cằm vừa hay để trên đỉnh đầu cô.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve từng chút từng chút một, động tác dịu dàng từ từ như gió mát lại chạm vào đáy lòng cô, dẹp tan tất cả nỗi hoang mang và khẩn trương của cô.
Trong nháy mắt ấy, Chung Ngải cảm nhận được sự rung động rõ ràng trong tim, tình cảm chôn sâu nơi đáy lòng như con ngựa mất cương, vội vàng lan ra khắp nơi.
Đó là một loại cảm giác mà cô chưa từng trải qua, cũng chưa từng có ai chạm tới.
Nó khiến cô sợ sệt, cũng khiến cô mừng rỡ.
Sống lưng cứng đờ của Chung Ngải dần dần thả lỏng ra.
Quý Phàm Trạch càng ôm cô chặt hơn.
Bóng cây lắc lư, ánh mặt trời len qua những kẽ hở của lá cây tô điểm cho sự mập mờ này.
Một tia nắng xuyên qua cơ thể dán chặt của hai người, chiếu xuống mặt đất một vầng sáng, vừa quấn quít lại khăng khít…
Cả hai người đều không chú ý tới một bóng hình đứng ở góc đường sông, lặng lẽ nhìn một màn này từ xa, ánh sáng trong mắt dần lụi tàn.