Bữa ăn gần kết thúc, nhưng Đỗ Vũ Hề vẫn chưa xuất hiện.
Chung Ngải cho rằng cô ấy đang bận, nên cũng không bảo nhân viên phục vụ đi gọi nữa.
Mọi người đều đã hơi say, A Mỹ lắc ly rượu trong tay tiến đến gần Chung Ngải, dùng một tay khác véo mặt cô, mượn rượu tấm tắc cảm thán: “Ôi, đến chỗ nào mới tìm được khuôn mặt ăn ảnh như này chứ! Cái ông giáo sư Tiết chỗ chị đúng là thất thường mà, mong ông ấy đừng đưa người có ngoại hình bình thường đến chỗ bọn em làm khách quý, không thì sẽ liên lụy đến tỉ lệ người xem mất…”
Người quan tâm đến tỉ lệ người xem nhất là Trầm Bắc, nhưng vẻ mặt của anh vẫn hờ hững như thế, giống như việc anh quan tâm nhất đã giải quyết hết rồi, không còn kết quả nào tệ hơn có thể khiến lòng anh gợn sóng được nữa.
Anh cụp mắt uống rượu tiếp, ánh mắt bị nước rượu trong veo trong tay phản chiếu trông càng thêm u ám.
Trong nháy mắt Chung Ngải và A Mỹ cụng ly, cô vô thức liếc nhìn anh, tầm mắt hơi lướt qua mặt Trầm Bắc, lại thấy cánh cửa phòng bên cạnh anh bị người bên ngoài đẩy ra một chút.
Nhưng vì khe cửa này quá hẹp, nên cô không thấy rõ người ngoài cửa, chỉ thấy một mảnh váy trắng khẽ đung đưa.
Vải voan lụa trắng có độ đổ cao, vừa mỏng vừa nhẹ, lại còn dài đến mắt cá chân mảnh khảnh của người phụ nữ.
Nhìn bộ đồ như làm từ lụa trắng kia có thể bay từ khe cửa vào phòng thuê giống như bất cứ lúc nào, cuối cùng chỉ đứng yên ở nơi đó thật lâu, do dự mãi về việc có nên bước vào hay không.
Ai đang đứng ngoài cửa vậy nhỉ?
Chung Ngải nghi hoặc chớp mắt, đặt ly rượu xuống, nói với A Mỹ: “Chị đi vệ sinh đây.”
Không ngờ, trong nháy mắt cô đứng lên, cửa đột nhiên khép lại.
Không biết là người ngoài cửa chạy trốn quá vội vàng, hay là bị kích thích mà ngón tay run rẩy, khiến cho tiếng đóng cửa hơi lớn.
Chung Ngải chạy ra mở cửa, bên ngoài là hành lang rộng mở, tranh vẽ trên tường theo phong cách hậu hiện đại được ánh đèn chiếu rọi xuống như được mạ lên một vầng sáng thanh nhã, thỉnh thoảng lại có nhân viên phục vụ bưng thức ăn đi ngang qua.
Chung Ngải nhìn sang, chẳng nhìn thấy người đẹp váy trắng nào, chỉ có làn váy nhẹ nhàng vừa khuất sau khúc rẽ.
Chung Ngải vô thức đuổi theo, đôi chân chạy như bay, lướt qua biết bao nhân viên phục vụ.
Khi đến cửa cầu thang, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy bóng lưng của cô gái mặc váy trắng.
Cô không giấu nổi sự kinh ngạc, gọi: “Vũ Hề?”
Nghe thấy tiếng gọi, cô gái mặc váy trắng dừng lại, nhưng không xoay người, cả người như bị đóng đinh.
“Sao cô lại…” Trong nháy mắt Chung Ngải vòng lên trước mặt cô ấy, liền ngậm miệng lại.
Khuôn mặt Đỗ Vũ Hề không còn chút hồng hào, sắc mặt nhợt nhạt như đồ sứ trắng tinh, giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi là đường nét tinh xảo đang căng chặt sẽ vỡ vụn ra đầy đất vậy.
Chung Ngải lắc bả vai gầy yếu của cô ấy, nhíu mày hỏi: “Cô lại xuất hiện ảo giác à?”
Đỗ Vũ Hề lắc đầu trong vô vọng, cắn môi, không nói tiếng nào.
Không phải ảo giác, lần này là thật.
Sườn mặt mơ hồ kia trong phòng bao là anh thật sao?
Là người đàn ông trong mơ làm cô tương tư thành bệnh, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, thậm chí còn xuất hiện cả ngày lẫn đêm trong ảo giác của cô đấy sao?
Trong một giây, cảnh tượng Đỗ Vũ Hề nhìn từ khe cửa chật hẹp bị phóng đại lên rất nhiều, thậm chí còn lấp đầy tất cả khoảng trống trong đại não của cô.
Người đàn ông kia có vầng trán sáng sủa, chóp mũi thanh tú, môi cong lên rất cuốn hút…Tất cả mọi thứ đều không hề thay đổi, rõ ràng đã từng quen thuộc đến vậy, quen đến mức cô vươn tay là có thể chạm tới.
Nhưng giờ đây, cô lại chẳng còn dũng khí để tiến lên nói câu “Xin chào, đã lâu không gặp.”
Đỗ Vũ Hề dựa vào rào chắn cầu thang, đau khổ nhắm mắt lại.
Từ Canada về thành phố B đã được một năm, cô cũng nghĩ đến vô số lần gặp lại Trầm Bắc thì nên làm gì, nói gì, nhưng kết quả là, ký ức và ảo giác dung hợp với hiện thực đã bị trói buộc bởi nỗi bi thương to lớn, khiến cô thất bại thảm hại, chỉ đành quay đầu bỏ chạy.
Chung Ngải không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể xử lý căn bệnh tái phát của cô ấy, cô giữ chặt khuỷu tay của Vũ Hề, “Để tôi đưa cô lên lầu nghỉ ngơi.”
Vũ Hề gật đầu, không ngờ hai người vừa nâng bước, một giọng nam trong trẻo hơi có men say liền truyền đến từ phía sau: “Chung Ngải, em làm gì ở chỗ này thế?”
Đỗ Vũ Hề vô tình ngoái đầu nhìn lại, khoảnh khắc ấy cô như bị chấn động mạnh, thân thể gầy gò đột nhiên run lẩy bẩy.
Chung Ngải vội vàng nắm chặt tay Vũ Hề, đỡ lấy cô ấy, xoay người nói với Trầm Bắc: “Bạn em không thoải mái…”
Trầm Bắc không nghe rõ cô nói gì, lỗ tai anh như có ong mật điên cuồng kêu vo ve.
Trong nháy mắt, tầm mắt anh khóa chặt vào khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Vũ Hề.
Hai mắt giao nhau, anh không kịp nhìn rõ sự bi thương và kinh ngạc trong mắt cô, thì đã vô thức quay mặt đi.
Không ngờ đến tìm Chung Ngải thôi mà lại gặp lại người quen cũ, chuyện tới quá đột ngột, khiến anh không biết bản thân nên hành xử ra sao với người phụ nữ này.
Chung Ngải thấy hai người đều đứng ngẩn ra, bèn giới thiệu: “Vũ Hề, người này chính là Trầm Bắc, ba của Tiếu Tiếu.” Cô lại nhướng mày với Trầm Bắc, “Còn đây là Đỗ Vũ Hề, lần trước chính cô ấy đã dẫn Tiếu Tiếu ra ngoài chơi…”
Tiếu Tiếu…
Trái tim Đỗ Vũ Hề bỗng quặn đau, chỉ biết lẩm bẩm: “Hóa ra thằng bé gọi là Trầm Tiếu.”
Bây giờ Steven của bọn họ đã gọi là Trầm Tiếu.
Khó trách khi nhóc con gọi cô là “Cô Hạt mưa” thì cô lại có cảm giác gần gũi không tên.
Ngắn ngủi nửa giây, Vũ Hề không biết nên cảm thấy vui mừng vì khoảng thời gian chung đụng ít ỏi của hai mẹ con, hay là nên bị thương vì đứa con ruột thịt ở ngay bên cạnh mà cũng không nhận ra, vậy nên giờ đây trong lòng cô ngũ vị tạp trần, không nói nên lời.
Đôi mắt của Trầm Bắc do rượu mà tràn ngập ảm đạm, còn có cả vẻ mỉa mai và chán ghét.
Giằng co một hồi, cuối cùng anh yên lặng xoay người, sải bước rời đi.
Đúng vậy, anh hận cô.
Rốt cuộc là phải hận bao nhiêu mới có thể khiến người đàn ông này chỉ để lại cho cô một bóng lưng sau 5 năm không gặp đây?
Tầm mắt của Đỗ Vũ Hề vẫn luôn dừng trên mặt Trầm Bắc, cho nên cũng nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt lúc quay người đi của anh, lòng cô quặn đau, tay nắm lan can làm bằng cẩm thạch càng ngày càng chặt.
Đá cẩm thạch cao cấp có đặc tính hàn, giữa hè sờ vào cảm giác rất thoải mái, nhưng cô lại chỉ thấy lạnh buốt ở lòng bàn tay, thậm chí nó còn tràn cả vào trong tim.
Chung Ngải khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Trầm Bắc, nhún vai nói: “Vũ Hề, chúng ta đi thôi.”
“… Ừ.”
Trên lầu nhà hàng có phòng nghỉ, Chung Ngải cho Đỗ Vũ Hề uống thuốc, sau khi thu xếp ổn thỏa thì rời đi.
Cô vốn không quá yên tâm, muốn ở cùng cô ấy thêm một lúc nữa, nhưng lại nghe thấy đối phương mất hồn mất vía nói câu “Tôi muốn yên tĩnh một mình”, cô cũng không tiện ở lâu.
Trở lại phòng thuê, mọi người đang chơi đố số uống rượu, Chung Ngải liếc một vòng, đẩy A Mỹ đang say khướt, “Trầm Bắc đâu rồi?”
A Mỹ nấc một cái, giọng nói mơ hồ: “Sếp á, anh ấy đi rồi, bảo là người không thoải mái.”
Chung Ngải ngẩn người, không phải lúc nãy người đàn ông này vẫn còn khỏe sao.
Trên thực tế, Trầm Bắc cảm thấy không khoẻ, không khoẻ chút nào hết, anh cảm giác mọi thứ đều hỏng bét cả rồi.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên anh làm là phá vòng xe đua ở phòng khách đi.
Không phải dỡ theo đường ghép nối, mà là dùng chân dẫm lên.
Nghe thấy tiếng nứt vang lên mấy lần, Trầm Tiếu lập tức khóc lóc thảm thiết.
Tiếu Tiếu trơ mắt nhìn làn đường xe mình mất hai ngày mới dựng được lên, cuối cùng lại bị phá hủy trong chốc lát, bé nắm lấy ống quần Trầm Bắc, nước mắt nước mũi chảy dài, miệng còn không ngừng gào thét: “Ba, đừng mà, xin ba đừng phá nó nữa.”
Hình như đã bị từ “Phá” này kích thích, động tác của Trầm Bắc còn ác liệt hơn, chẳng khác nào con sư tử đang phát điên.
Trên đời này, không có ai có thể hiểu rõ cảm giác mọi thứ bị hủy hoại hơn anh, đâu chỉ là đau, mà còn tuyệt vọng muốn chết.
Dì Hà nghe thấy tiếng bèn từ phòng bếp chạy ra, vừa ngăn cơn giận lôi đình của cậu chủ lại, vừa hoảng sợ hỏi: “Cậu Trầm, cậu sao thế? Cậu bình tĩnh lại trước đã.” Trước giờ bà chưa từng thấy một người đàn ông vốn luôn ôn hòa lịch thiệp như anh giận dữ đến mức này.
Động tác của Trầm Bắc dừng lại, nhưng vẫn không ngăn nổi cơn giận, anh chỉ vào dì Hà rồi yêu cầu: “Sau này không được để Trầm Tiếu và người kia…” Anh dừng một chút, nâng cao giọng tiếp tục nói: “Cùng người phụ nữ tên Hạt mưa đó có bất kỳ quan hệ gì.
Nếu để bọn họ gặp lại, thì dì cũng cuốn gói luôn đi!”
Dì Hà ngạc nhiên, cũng không rảnh đoán ý nghĩa sâu xa của câu nói này, vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Tôi đã biết, xin cậu bớt giận.”
Tiếu Tiếu sợ hãi nhìn Trầm Bắc, lại nhìn sang đống hỗn độn trên đất, bé lau nước mắt ngồi xổm xuống, cúi đầu thu từng mảnh ghép xe đua lại…
***
Từ đầu tới đuôi, bữa cơm chia tay này khiến Chung Ngải có cảm giác quái lạ.
Nhưng khi xe taxi dừng lại ở trước cửa tiểu khu, cảm giác kỳ lạ ấy của cô cũng biến mất.
Bạn trai vẫn còn đang đợi cô ở nhà kìa.
Trước kia, dù là giờ nào, khi Chung Ngải về đến nhà thì chỉ có mình cô, nhưng bây giờ không còn thế nữa.
Bàn chải đánh răng để trên bồn rửa mặt từ một cái biến thành hai cái, dép lê ngoài cửa hay gối đầu trên giường cũng biến thành hai, căn nhà vốn yên tĩnh, đột nhiên tràn ngập hơi thở và dấu vết của người đàn ông này.
Tuy ngoài miệng cô nói với Quý Phàm Trạch, “Anh không ở biệt thự cao cấp, lại hạ mình sống cùng em ở nơi này là có ý gì vậy?”, nhưng chỉ có cô mới biết mình đang mừng thầm trong lòng.
Đáy lòng Chung Ngải như có một loại ma lực thần bí đẩy cô bước nhanh lên lầu chung cư.
Lúc đi thang máy, cô cứ nhìn chằm chằm vào con số màu xanh lục liên tục tăng lên trên màn hình, nghĩ thầm thật kỳ lạ, sao hôm nay tốc độ đi lên của thang máy lại chậm thế này?
Cô lấy chìa khóa từ trong túi ra, cắm vào ổ khóa rồi xoay tay nắm, mấy động tác của Chung Ngải thực hiện rất lưu loát, một góc nào đó trong lòng ẩn giấu nỗi chờ mong mơ hồ.
Quý Phàm Trạch đang làm gì nhỉ? Xem TV? Đọc sách? Hay tắm rửa? Sau khi bổ não xong, cô hé môi cười, hóa ra cảm giác vừa vào cửa đã nhìn thấy anh lại tuyệt đến vậy.
Cho đến khi mở cửa nhà, cô cố tình đi chậm lại, che giấu sự vội vàng, ra vẻ rụt rè chậm rãi nói: “Em về rồi.” Ai dè, cô còn chưa nói xong thì bước chân đã dừng lại.
Phòng khách tối om.
Không có ai ư?
Trong lòng Chung Ngải lập tức nguội lạnh một nửa, nhà không lớn, cô tìm kiếm vòng quanh nhà cũng chỉ mất một phút.
Một phút sau, cô phát hiện Quý Phàm Trạch không có ở đây thật.
Không phải anh bảo chờ cô ở nhà sao?
Chung Ngải nghi hoặc cầm lấy điện thoại, từ danh bạ tìm số điện thoại của Quý Phàm Trạch, rồi ấn xuống.
Đợi tiếng chuông vang lên ba lần, lỗ tai cô sắp mọc kén đến nơi thì đối phương mới khoan thai nhận máy.
Không đợi Chung Ngải mở miệng, giọng nói hờ hững của Quý Phàm Trạch từ trong không gian cực kỳ yên tĩnh đã truyền đến: “Lát nữa anh gọi lại cho em nhé.”
Không biết do giọng của anh quá trầm hay không, mà Chung Ngải nghe thấy có phần lạnh lẽo, những nghi vấn còn đang kẹt ở cổ họng cô, mà bên tai chỉ còn lại tiếng cúp máy.
Cô bỏ điện thoại ra khỏi tai, uể oải nhìn màn hình tối thui.
Lúc này, cô lập tức cảm thấy mình giống như bà vợ ngốc chờ chồng trở về vậy.
Cùng lúc đó, trong phòng Giám đốc của Harbour City.
Quý Phàm Trạch đặt điện thoại xuống, nhíu mày nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha, không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc thì cô tìm tôi vì chuyện gì?”