Chung Ngải để ý thấy tay Quý Phàm Trạch có vẻ không ổn.
Lúc cô ra khỏi phòng bệnh thấy anh khó khăn xoay cổ tay, nhăn mày lại, trông không mấy dễ chịu.
“Tay anh bị thương à?” Chung Ngải ngạc nhiên nhìn về phía Quý Phàm Trạch, dời tất cả sự chú ý từ cảnh tượng xảy ra trong phòng bệnh sang người đàn ông này.
“Không sao.” Anh lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra, tay phải khoác lên đôi vai gầy của cô, nói với Đỗ Tử Ngạn “Chúng tôi đi đây”, rồi ôm cô đi qua hành lang nồng nặc mùi nước sát trùng, bước nhanh đến thang máy.
“Chúng ta về nhà đi.” Anh không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
“Ừm.” Chung Ngải gật đầu, nếu không vì Đỗ Vũ Hề, thì cô sẽ không bước vào bệnh viện này dù chỉ là một bước.
Chỉ có hai người ở trong thang máy yên tĩnh, sự yên tĩnh vô hình khiến người ta càng thêm nhạy cảm.
Sắc mặt Quý Phàm Trạch nặng nề khiến Chung Ngải càng lo lắng hơn: “Có phải tay anh bị đau rồi không?” Cô không để đối phương có cơ hội nói “Không”, bất chợt nắm lấy tay trái của Quý Phàm Trạch, cẩn thận xem xét: “Để em nhìn xem.”
Áo sơ mi của anh sắn đến cẳng tay, vải vóc được là ủi bằng phẳng nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở, không có chút vết nhăn nào.
Xuống chút nữa là chiếc đồng hồ đơn giản, cùng với… Cổ tay sưng vù.
Làn da vốn trắng nõn như đồ sứ của người đàn ông đã bị tím bầm: “Ôi, anh bị thương đến xương cốt rồi.” Trong mắt Chung Ngải lộ ra vẻ nôn nóng cùng đau lòng, chắc anh đã bị thương lúc đỡ lấy cô ở dưới bánh xe.
Cửa thang máy mở ra ở tầng một, Chung Ngải không đi về phía cửa lớn mà đi theo hướng ngược lại: “Em đưa anh đến khoa chỉnh hình để bác sĩ xem sao.”
Quý Phàm Trạch muốn nói “Không cần”, nhưng lúc này sức của Chung Ngải mạnh đến kinh người, giống như một con trâu bướng bỉnh không cho anh quay lại.
Thôi, đi thì đi, không thì cô gái này sẽ lo lắng suốt đêm mất..
“Hóa ra em yêu anh nhiều thế.” Quý Phàm Trạch véo mũi cô, khuôn mặt vốn u ám dịu đi không ít, khóe miệng nhếch thành một độ cung thật đẹp.
“… Khụ khụ.” Sao người đàn ông này lại nói thẳng ra vậy chứ!
Bác sĩ trực khoa cấp cứu là một người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ lịch lãm, đeo kính gọng vàng.
Thấy có người bệnh tiến vào, anh ta chuyển từ nhìn máy tính sang bệnh nhân, thuận miệng hỏi câu: “Chỗ nào không thoải mái?”
Khi anh ta vô ý nhìn thoáng qua thì mới biết người trước mặt là Chung Ngải, ngay sau đó nhếch miệng cười: “Ôi, không phải Chung Ngải đây sao?”
Không bất ngờ khi gặp lại người quen, dù sao Chung Ngải cũng từng thực tập nửa năm ở bệnh viện tuyến đầu, đối phương lại là người có thành tích xuất sắc cùng năm với cô nhưng khác khoa, “Vương Miểu, hôm nay anh trực ca đêm à?” Chung Ngải cười hàn huyên với anh ta vài câu.
Quý Phàm Trạch nhíu mày không nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh Chung Ngải với dáng vẻ không tranh không cầu.
Nhưng trên người anh lại có một khí chất rất đặc biệt, vừa mạnh mẽ, vừa kiêu căng, lại có cảm giác xa cách với người lạ, dù có yên lặng thì vẫn khiến người ta không thể làm lơ anh.
Vương Miểu vô thức nhìn anh, sau đó nháy mắt với Chung Ngải: “Bạn trai cô à?” Thực ra vấn đề này vốn không cần trả lời, chỉ cần nhìn thoáng qua mười ngón tay đan chặt của hai người là đủ hiểu rồi.
Vương Miểu cười tỏ vẻ hiểu rõ, trêu chọc nói: “Đừng nói là buổi tối cô đến bệnh viện để khoe ân ái đấy nhé?”
Chung Ngải không rảnh lo đỏ mặt hay ngượng ngùng, nhanh chóng ấn Quý Phàm Trạch ngồi lên ghế, nói với Vương Miểu: “Tay anh ấy bị thương, nhờ anh xem qua giùm.”
Những người có thể ở lại bệnh viện tuyến đầu sau khi tốt nghiệp đều rất ưu tú, kỹ thuật của Vương Miểu không tồi, anh ta nhìn vết thương của Quý Phàm Trạch, rồi nói: “Không có vấn đề gì lớn lắm, có vẻ là trật khớp, nếu cô không yên tâm thì chụp X-quang đi.”
“Ừ, vậy chụp đi.” Chung Ngải đồng ý.
Quý Phàm Trạch cầm tờ đơn đi chụp, Vương Miểu lại nói chuyện công việc với cô: “Gần đây cô thế nào rồi? Haizz, năm đó chúng tôi đều cảm thấy rất tiếc cho cô, thành tích của cô đứng thứ nhất thứ nhì trong lớp, sao lại không được ở lại chứ…”
Khi nhắc lại chuyện cũ vẫn có chút chua xót, Chung Ngải nở nụ cười gượng gạo, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Mỗi người đều có số phận của riêng mình, có lẽ tôi không có duyên với nơi này.
“
Chung Ngải giả bộ ngớ ngẩn cho qua chuyện, Vương Miểu cũng không tiện hỏi đến cùng.
Trên thực tế, người sáng suốt đều biết đó là một trận cạnh tranh không công bằng, dù bạn có nỗ lực và thực lực nhưng không có hậu trường thì cũng mỏng manh tựa tờ giấy, bức tranh dù đẹp đến đâu cũng bị hủy hoại.
“Gần đây mẹ cô sao rồi?” Vương Miểu đẩy mắt kính, chuyển đề tài.
Chung Ngải chần chờ một lát, nụ cười miễn cưỡng trên mặt càng rõ ràng hơn: “Bà vẫn tốt… Cơ thể khá hơn nhiều.” Nếu ba năm trước bị hỏi chuyện này, nhất định cô sẽ cảm thấy lúng túng hơn bây giờ nhiều, thậm chí còn lén lút lau nước mắt.
Thiết kế phòng khám ở bệnh viện không khác trước đây lắm, cô ngơ ngác nhìn mọi thứ quen thuộc xung quanh, một giọng nói sắc bén phá kén từ trong trí nhớ, rất gần như thể đang vang lên bên tai cô vậy…
“Các người dựa vào cái gì mà gạch bỏ tên con gái tôi khỏi danh sách đó?! Nó đã làm sai điều gì? Nó kém hơn người khác chỗ nào? Các người dựa vào cái gì mà để lại Mạnh Tình! Tôi muốn gặp viện trưởng, các người đừng hòng ngăn cản tôi, hôm nay tôi nhất định phải nghe được một lời giải thích!”
Ngày công bố danh sách những người được ở lại ấy, Chung Tú Quyên từng tới bệnh viện làm ầm ĩ một trận.
Đương nhiên, cuối cùng bà vẫn không gặp được viện trưởng, càng không nhận được lời giải thích nào cả.
Khuôn mặt già nua vương đầy nước mắt nhưng cũng chỉ để người hay hóng hớt được xem một màn náo nhiệt, chứ không thể thay đổi điều gì.
Chung Ngải biết mẹ khổ sở, không phục, lại không ngờ rằng chuyện này khiến Chung Tú Quyên bị đả kích nghiêm trọng hơn cô nghĩ.
Ngày đó sau khi về đến nhà, Chung Tú Quyên không ăn một hạt cơm nào, Từ Hải Đông hết lời an ủi nhưng cũng không có ích gì.
Chung Ngải là con gái cưng của bà, cũng là niềm kiêu hãnh của bà, nhưng cả hai đời nhà họ đều thua thảm hại đến thế, bảo bà làm sao chịu được đây.
Đêm đó, Chung Tú Quyên cứ nghĩ quẩn bỗng ngất đi, tuy sau đó đã được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, nhưng vẫn để lại di chứng là căn bệnh cao huyết áp.
Giữa mày của Chung Ngải nhíu lại, Vương Miểu chắc cũng đang nghĩ đến cảnh tượng tương tự.
Lúc ấy anh ta cũng có mặt, nói cho đúng thì có rất nhiều bác sĩ ở đó, nhưng anh ta không phải đến xem náo nhiệt, mà để khuyên Chung Tú Quyên vài câu.
Sau khi cười gượng hai tiếng, Vương Miểu ngượng ngùng nói: “Khụ, hình như tôi nhắc đến chuyện không vui rồi, cô đừng trách nhé.
Mỗi lần hội cựu sinh viên tụ tập đều không thấy cô, nên mọi người đều rất quan tâm đến cô.
Thật ra bây giờ cũng rất tốt, làm ở phòng khám tư thoải mái hơn ở bệnh viện nhiều, chúng tôi còn phải trực ca đêm nữa…”
Chung Ngải hoàn hồn lắc đầu, cũng ném cảm giác tồi tệ ra khỏi đầu luôn.
Trong lòng biết đối phương đang an ủi cô, cô dứt khoát nở nụ cười: “Anh nói cũng phải.”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng Chung Ngải lại suy nghĩ vì sao Quý Phàm Trạch chỉ đi chụp X-quang thôi mà lâu đến vậy, cô vô tình ngước mắt nhìn về phía cửa phòng khám.
Nếu không phải cô đột nhiên nhìn qua, thì cô sẽ không biết được Quý Phàm Trạch đang lặng lẽ đứng ở cửa, cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi.
Khoảnh khắc ấy, giọng nói của cô, nụ cười gượng gạo của cô, mỗi một chữ cô nói ra, đều khiến Quý Phàm Trạch cảm giác như bị nghẹt thở, cái tay cầm tấm phim hơi cứng đờ, tấm phim mỏng ấy như nặng hơn rất nhiều, nặng đến mức anh không thở nổi.
Quá trình trị liệu rất đơn giản, đúng thật chỉ là trật khớp thôi, Vương Miểu chỉnh lại cổ tay lại như cũ cho anh, rồi kê một ít thuốc bôi là xong việc.
Sau khi đôi tình nhân rời đi, Vương Miểu không quên cười cảm thán: “Hai người rất xứng đôi.”
“…”
Ra khỏi phòng khám, nhìn biểu cảm trên mặt của Chung Ngải có vẻ vẫn đang đắm chìm trong đề tài vừa rồi, đôi mắt hạnh hơi rũ xuống, tay khoác hờ trên khuỷu tay Quý Phàm Trạch.
“Em có đói bụng không? Chúng mình đi ăn khuya nhé.” Quý Phàm Trạch thu lại vẻ u buồn giữa lông mày, bình tĩnh đề nghị.
“Ừm.” Cả đêm xảy ra nhiều chuyện không hay, Chung Ngải cũng cảm thấy mình cần chữa trị tâm hồn bằng đồ ăn.
Anh hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“…”
Trong lúc tán gẫu, hai người đã đi đến chỗ rẽ của hành lang.
Đi qua khúc rẽ vòng vèo này là có thể rời khỏi cái bệnh viện làm người khác không thoải mái này rồi.
Chung Ngải đang đi bỗng nhiên dừng lại: “Rất xin lỗi.” Cô chỉ lo nói chuyện với Quý Phàm Trạch nên không chú ý đến bóng người mặc áo blouse trắng đụng phải người cô ở chỗ rẽ.
Đối phương dừng chân lại, trong nháy mắt khi lùi về phía sau nửa bước, Quý Phàm Trạch vô thức kéo Chung Ngải một cái, vừa định hỏi cô “Có bị đụng phải không?”, thì đôi mắt đen láy của anh đã trở nên lạnh lẽo.
“Ồ, thì ra là người quen.” Mạnh Tình đứng vững, rất hứng thú đánh giá hai người.
Chung Ngải hơi giật mình, đúng là oan gia ngõ hẹp, cô không muốn để ý đến người phụ nữ này, nên định làm lơ cô ta.
Quý Phàm Trạch cũng có ý này, anh cũng chẳng thèm liếc Mạnh Tình một cái, nắm tay Chung Ngải chuẩn bị rời đi.
Ai dè, Mạnh Tình lại chắn trước mặt hai người, không hề có ý tránh ra, cô ta cười nói thẳng: “Tổng giám đốc Quý, anh sợ tôi đến vậy sao?”
Một câu này đã khiến cho lông mày Quý Phàm Trạch đột nhiên nhíu lại, ánh mắt lạnh băng nhìn vào mắt cô ta, trong đấy vừa có ý cảnh cáo, lại vừa hung ác.
Chung Ngải không khỏi ngẩn người, lời này là có ý gì? Sao Quý Phàm Trạch lại phải sợ cô ta?
Ngay lúc cô nghi hoặc ngước nhìn về phía gò má đang căng cứng của anh, thì lại nghe thấy Mạnh Tình thản nhiên nói: “Chung Ngải, đêm nay cô có cảm nhận gì khi về thăm chốn cũ? Khổ sở? Hay là tiếc nuối?”
“Mạnh Tình, cô câm miệng cho tôi!” Sắc mặt Quý Phàm Trạch âm u, trông anh như thể sẽ xé nát người phụ nữ nói nhăng nói cuội này bất cứ lúc nào.
Chung Ngải không phải kẻ ngốc, lập tức đánh hơi được đầu mối, bọn họ đang giấu cô chuyện gì? Cô nhướng mày, dưới tia sáng chói lọi từ đèn sợi đốt, liền nhìn chằm chằm vào Mạnh Tình, hỏi: “Rốt cuộc thì cô muốn nói gì?”
Trước khi Mạnh Tình mở miệng có liếc nhìn Quý Phàm Trạch một cái, anh càng tức giận thì cô ta càng vui mừng.
Cô ta muốn xem xem người đàn ông không sợ trời không sợ đất này có phải không có điểm yếu thật không, hoặc là nói, người đàn ông mà cô ta không chiếm được, thì Chung Ngải cũng đừng hòng có được.
“Nếu mọi người đều ở đây, thì tôi sẽ nói cho cô một bí mật nhé Chung Ngải.” Hai tay Mạnh Tình đút trong túi áo blouse trắng, giọng điệu bỗng trở nên cao vút.
Không biết là do Quý Phàm Trạch nắm chặt tay cô, hay là vì trong người có một luồng khí lạnh thổi vào, mà lòng bàn tay Chung Ngải đã ướt đẫm mồ hôi.
Tầm mắt Mạnh Tình lướt qua hai bàn tay đang nắm chặt, tất cả sự thù hận được trút ra có sức phá hoại khủng khiếp như gió lốc: “Chung Ngải, cô có biết người giúp tôi được ở lại bệnh viện này ba năm trước là ai không?”
Không cần nghe đáp án, chỉ cần nhìn ánh mắt lúc này của Mạnh Tình dừng lại trên mặt ai, thì Chung Ngải đã có thể đoán được ngay.
Cơ thể cô cứng nhắc một cách mất kiểm soát, giống như rơi vào trong hầm băng, cả người lạnh lẽo đồng thời cũng như bị chết đuối.
Không thể nào không thể nào, cô không tin!
Chung Ngải sững sờ nhìn Quý Phàm Trạch, ánh sáng trắng từ trần nhà chiếu xuống khiến các đường nét trên khuôn mặt anh càng rõ ràng hơn, mỗi một đường cong đều như tượng băng được khắc ra.
Nói cho em, tất cả những điều này đều không liên quan đến anh, không dính dáng gì đến anh cả! Chung Ngải nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt trống rỗng, tận sâu trong ánh mắt còn có ý cầu xin, cô cầu xin anh hãy nói như vậy.
Chỉ cần anh phủ nhận, cô sẽ tin.
Nhưng Quý Phàm Trạch không nói lời nào, đôi môi xinh đẹp mím lại thành một đường thẳng tắp, thậm chí cũng không còn định ngăn cản Mạnh Tình.
Hiện tại anh nói cái gì cũng đều vô dụng, cô ta đã miêu tả rất sinh động, anh chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ anh đang nắm lạnh băng, không có sức lực, như thể xương đã bị rút đi, mềm đến nỗi chỉ cần hơi véo nhẹ một cái liền nát.
Mạnh Tình bỗng nở nụ cười, trôi chảy nói ra lời thoại mình ấp ủ đã lâu: “Chung Ngải, hẳn là cô không ngờ được người đàn ông luôn miệng nói yêu cô, lại là người hại cô thảm nhất.
Để tôi đoán xem tại sao bên cạnh Tổng giám đốc Quý nhiều người đẹp vậy mà anh ta cũng không cần, cứ khăng khăng chọn cô nhé?”
Ngừng lại một chút, cô ta cười thật tươi với Chung Ngải, “Cô vẫn chưa hiểu sao? Anh ấy chỉ thương hại cô, chứ không phải yêu.”
Khi nói ra những lời này, thậm chí Mạnh Tình còn tưởng tượng ra ánh mắt tức giận như bốc hỏa của Chung Ngải cùng với ánh mắt lạnh băng của Quý Phàm Trạch.
Nước với lửa xung khắc, ha ha, cô ta sắp được chứng kiến một màn kịch hay rồi.
Nhưng sự thật lại là một cảnh tượng khác.
“Đủ rồi!” Quý Phàm Trạch đột nhiên giơ bàn tay trái bị thương lên, siết chặt cổ họng Mạnh Tình, anh muốn bóp chết người phụ nữ này.
“Chuyện tình cảm của tôi với Chung Ngải không liên quan gì đến cô cả!” Anh chịu đựng cảm giác đau nhói từ cổ tay truyền đến, dần dùng sức, cảm giác đau đến thấu tim trong nháy mắt đã lan ra toàn bộ lồng ngực.
Mà tay phải anh vẫn nắm chặt tay Chung Ngải, giống như sợ mình chỉ buông lỏng ra là cô đã chạy đi mất.
Mạnh Tình bị anh bóp sắp tắt thở thì đột nhiên có một bàn tay mảnh khảnh phủ lên mu bàn tay nổi đầy gân xanh của Quý Phàm Trạch.
Chung Ngải nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh buông cô ta ra trước đi.”
Giọng Chung Ngải bình tĩnh khiến người ta hoảng hốt, phản ứng hờ hững một cách đáng ngạc nhiên.
Thời gian như ngừng lại tại một giây này, ánh sáng càng chói mắt hơn.
Trong nháy mắt, Chung Ngải như nhìn thấy Quý Phàm Trạch buông lỏng tay ra, Mạnh Tình che cổ ho dữ dội.
Lại như, cô không nhìn thấy cái gì, mắt cô hoa cả lên, chỉ có thể dùng hết sức lực của toàn thân để gằn từng chữ nói với Mạnh Tình:
“Quý Phàm Trạch đã sớm nói với tôi chuyện này rồi.
Mối quan hệ của chúng tôi không có bí mật, cũng không cần giấu giếm lẫn nhau.
Nếu cô muốn nhìn thấy tôi tức giận với anh ấy vì chuyện này thì chỉ e là cô phải thất vọng rồi! Hơn nữa, phòng khám tư không kém bệnh viện là bao, tôi không cần làm mệt như chó, còn phải nghĩ cách sao chép đồ của người khác để được thăng chức giống cô.
Mạnh Tình, cô mới là kẻ thua cuộc, tôi chỉ mất đi một công việc, mà cô thứ mất đi chính là lương tâm và nhân cách của bản thân!”
Mạnh Tình giật mình, Quý Phàm Trạch cũng giật mình không kém.
Anh cảm giác được Chung Ngải nắm chặt tay anh, khớp xương gầy nhỏ như muốn hòa vào trong máu thịt của anh.
Giữa hai người chỉ có hai bàn tay đang siết chặt liên kết với nhau, Quý Phàm Trạch cảm thấy tất cả cảm giác trong cơ thể đều biến mất, chỉ còn sự nhạy cảm dị thường này.
Chung Ngải không để ý tới Mạnh Tình kinh ngạc đến mức không thốt ra được lời nào, cô kéo Quý Phàm Trạch đang hoảng hốt rời đi.
Lúc đụng vào người Mạnh Tình, cô dừng bước lại, nói thêm một câu bên tai cô ta:
“Mạnh Tình, nếu đây chính là con bài cô dùng để uy hiếp Quý Phàm Trạch, thì lợi thế của cô cũng không còn nữa nữa rồi.
Cô sẽ chết rất thảm đó.”
Từ lúc bầu không khí giữa hai người kia trở nên căng thẳng là Chung Ngải đã đoán được đầu đuôi câu chuyện.
Cô không thể rơi vào cái bẫy đối phương tung ra, không thể để Mạnh Tình đắc ý, cũng không thể làm Quý Phàm Trạch mất mặt.
Nếu nhiều năm qua cô đều là bại tướng dưới tay Mạnh Tình, thì ván cờ đêm nay…
Chung Ngải đã thắng tuyệt đối.
Thắng rất đẹp là đằng khác.
Tác giả có lời muốn nói: Mau tới tung hoa cho Chung Ngải nào ~