“Quý Phàm Trạch, sau này anh đừng nhúng tay vào chuyện của em nữa.”
Quý Phàm Trạch không biết mình rời khỏi chỗ ở của Chung Ngải bằng cách nào, đầu anh vẫn luôn bị câu nói này chiếm lấy, tựa như tiếng ồn máy bay ném bom bay ngang qua vẫn kéo dài khiến màng nhĩ run lên, ngay cả bão tố ngoài kia cũng không thổi bay nó được.
Có mấy lời không thể hiểu cặn kẽ được, giả dụ như Quý Phàm Trạch lúc này, khi lái xe trên đường, vì ngẫm nghĩ thật kỹ câu nói này mà anh trăn trở mãi, nhưng vẫn chỉ cảm thấy được một thâm ý – Chung Ngải muốn vạch rõ giới hạn với anh.
Trong buổi sáng mưa to gió lớn, ở không gian chật hẹp trong xe, ý nghĩ này mang đến cho anh cảm giác cực kỳ xa lạ, cứ như nó dần biến thành một luồng không khí, sau đó hòa với áp suất thấp ngoài cửa xe, khiến anh không thể thở nổi.
Sau một hồi khó khăn thở dốc, anh liền suy nghĩ xem rốt cuộc tên nhóc thúi họ Trầm kia đã nói gì với Chung Ngải mà khiến cho cô không chút do dự cắt đứt mối quan hệ của hai người.
Cô nói với anh câu “Trả chìa khóa cho em, sau đó anh có thể đi rồi” dễ dàng như nói không ăn bữa sáng vậy, sao cô có thể nhẫn tâm đến thế?
Tất cả những chuyện xảy ra trong căn phòng sáng nay đều khiến cơn giận trong lòng Quý Phàm Trạch bùng cháy, hơn thế là cảm giác thất bại chưa từng có.
Đúng vậy, anh từng làm tổn thương cô, dù chỉ là vô ý, nhưng những nỗi đau ấy vẫn khắc sâu trong tâm trí cô.
Tuy Quý Phàm Trạch không biết người đàn ông kia và Chung Ngải đã trải qua quá khứ như thế nào, nhưng anh có thể khẳng định hồi ức Trầm Bắc đem đến cho cô tốt đẹp hơn ký ức này nhiều lắm.
Vì lối suy nghĩ như vậy nên anh cảm thấy ghen ghét Trầm Bắc vô cùng, khiến cho một người luôn bình tĩnh như anh bỗng không khống chế được cảm xúc, nện một cú lên tay lái, cũng làm cho vết thương ở cổ tay đau dữ dội, đến mức tê rần.
Chỗ đau kia dường như nối liền với trái tim bằng một sợi dây, khiến ngực anh như bị ngàn vạn sợi tơ tằm cuốn lấy, lôi kéo khắp nơi, tưởng chừng như bị cắt thành hàng vạn mảnh.
Sẩm tối hôm đó, Đỗ Tử Ngạn tìm được Quý Phàm Trạch ở một câu lạc bộ tư nhân.
Câu lạc bộ có spa, phòng tập thể dục để giải trí và thư giãn và phòng nghỉ VIP.
Sau khi Đỗ Tử Ngạn gõ cửa, rồi tiến vào thì thấy Quý Phàm Trạch đang lau mồ hôi trên người.
Anh xoay người lại, sống lưng vừa quyến rũ lại vừa dẻo dai, những giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn ánh lên những tia sáng nhẹ, như thể gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ vào đêm trăng tròn.
“A Trạch, cậu “dễ” tìm thật đấy, lại còn không nghe điện thoại, tôi phải hỏi Mark thì mới biết cậu tới đây tập luyện một mình.” Đỗ Tử Ngạn đã nhìn quen vóc dáng quyến rũ của anh rồi, dù sao thì lúc trạng thái tinh thần của anh ta vẫn còn ổn định, hai người đều là khách quen của phòng tập thể thao.
Nghe vậy Quý Phàm Trạch liền khoác áo choàng tắm lên người, tùy tiện buộc dây lưng, vô thức cầm lấy điện thoại trên bàn trà rồi nhìn thoáng qua, sau đó giữa mày lại để lộ sự thất vọng.
Vừa rồi, để giải tỏa nỗi bức bối bằng cách tập thể hình, anh đã chỉnh điện thoại thành chế độ yên lặng, bây giờ trên màn hình hiện ra mấy cuộc gọi nhỡ nhưng lại không có cuộc gọi mà anh đang mong đợi.
Chỉ mấy câu thôi mà người phụ nữ kia cũng không muốn nói với anh sao?
Quý Phàm Trạch không nghĩ đến mấy chuyện buồn bã ấy nữa, anh lấy một chai Whiskey trên kệ rượu, bỏ viên đá hình cầu vào trong ly, đưa cho Đỗ Tử Ngạn, hỏi: “Uống không?”
“Có.” Đỗ Tử Ngạn vốn nghe theo lời dặn của bác sĩ là không uống rượu, nhưng vì hôm nay có điều phiền muộn nên mới làm trái.
Bản thân Quý Phàm Trạch cũng buồn phiền, quơ quơ cái ly, hỏi anh ta: “Công ty các cậu vẫn chưa giải quyết xong khủng hoảng à?”
Rót vốn vào cũng không làm cho tình hình rối rắm chuyển biến tốt hơn, Đỗ Tử Ngạn bó tay toàn tập, nhưng giờ phút này tâm tư của anh lại không ở việc công ty, anh ta thở dài nói: “Tôi đến tìm cậu là vì chuyện khác.”
“Hử?” Quý Phàm Trạch nhướng mày.
“Vừa rồi Chung Ngải gọi cho tôi, cậu đoán xem vì sao em gái tôi lại tự sát?” Dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn ngờ vực của đối phương, Đỗ Tử Ngạn nhấp hai ngụm Whiskey, tự mình nói ra sự thật: “Trời, trước kia ở Canada, Vũ Hề vậy mà sinh một đứa bé…” Cho tới bây giờ khi nói ra lời này, khuôn mặt Đỗ Tử Ngạn vẫn có vẻ khó mà tin nổi, hiển nhiên anh ta cũng bị cuộc gọi của Chung Ngải làm cho hết hồn.
Ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, động tác lắc ly rượu của Quý Phàm Trạch hơi dừng lại, hỏi: “Đứa bé kia hiện đang ở đâu? Cha nó là ai?”
“Đứa bé đó ở thành phố B, cha nó là giám đốc đài truyền hình…” Đỗ Tử Ngạn biết gì nói đấy, vẻ mặt sầu khổ, “Vốn Chung Ngải không định nói ra để bảo vệ bệnh án của Vũ Hề, nhưng hiện tại cô ấy đàm phán thất bại với Trầm Bắc nên mới nói cho tôi sự thật này.
Dù sao tôi cũng là anh trai Vũ Hề, tôi phải làm chủ cho con bé.”
Trong nháy mắt khi nghe được cái tên kiêng kỵ “Trầm Bắc” kia, Quý Phàm Trạch ngớ ra, những lời nói sau đó của Đỗ Tử Ngạn đều không lọt vào tai anh.
Hóa ra sáng nay Chung Ngải gặp Trầm Bắc là vì chuyện này.
Cảm giác biết được chân tướng rất thoải mái, lý trí mỏng manh còn sót lại trong đầu Quý Phàm Trạch sau khi bị Chung Ngải chọc giận lập tức đầy lại, giống như dây điện được nối lại trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú vốn đang căng chặt đột nhiên thả lỏng.
“Này, biểu cảm này của cậu là sao đây! Nhà chúng tôi xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu còn cười được!” Đỗ Tử Ngạn bất mãn đấm anh một quyền, hỏi: “Cậu nghĩ tôi nên làm gì bây giờ?”
Hõm vai tê rần, Quý Phàm Trạch nhíu mày nhìn anh ta, “Cái gì mà làm gì bây giờ?”
Đỗ Tử Ngạn rất muốn chửi ầm lên vì sự mất tập trung của anh, nhưng ngoài miệng vẫn van nài: “Em gái tôi muốn nhận lại đứa bé ấy.
Cậu thông minh như vậy, hãy nghĩ cách giúp con bé với.”
Giữa em gái của bạn tốt và tình địch, không cần nói cũng biết lựa chọn của Quý Phàm Trạch là gì: “Mềm không được thì cứng, mời luật sư thưa kiện đi.
Tôi quen mấy luật sư có tiếng tăm, lát nữa sẽ giới thiệu cho cậu.”
Dựa vào mạng lưới quan hệ của Quý Phàm Trạch, phía luật sư và tòa án khẳng định sẽ đứng về phía họ, một khi đã lên toà thì e rằng Trầm Bắc phải chịu thua rồi.
Đỗ Tử Ngạn quá rõ chuyện này, lập tức nâng ly với Quý Phàm Trạch: “Cảm ơn cậu, A Trạch! Cậu nghĩ giống tôi thật, tên nhóc thúi kia ỷ vào chuyện có con trai nên mới dám bắt nạt em gái tôi, mà tôi lại không đành lòng để Vũ Hề bị hành hạ thêm nữa.”
“…”
***
Khoảng thời gian sau đó là những chuỗi ngày u ám của Chung Ngải.
Cẩn thận ngẫm lại, từ khi cô quen biết Quý Phàm Trạch đến khi ở bên nhau, họ có trải qua mấy cuộc cãi vã nho nhỏ, nhưng mỗi lần không vui đều trôi qua rất nhanh, nhìn chung thì quá trình quen nhau của hai người cũng tính là suôn sẻ.
Nhưng Chung Ngải lại cảm thấy lần này khó có thể vượt qua nổi.
Thực ra, cô chỉ muốn làm rõ một việc: Lúc trước Quý Phàm Trạch đã ôm suy nghĩ gì khi tiếp cận cô?
Áy náy?
Hay thuần tuý là thích cô?
Chung Ngải vắt óc suy nghĩ mất mấy ngày vẫn không có kết quả, trái lại cô nhận được không ít tin nhắn từ Quý Phàm Trạch.
Ban đầu, anh làm bộ như không có chuyện gì gửi cho cô mấy lời thăm hỏi hàng ngày, ví dụ như “Em ăn cơm chưa?”, “Em về đến nhà chưa?”, “Tay anh đau”, dần dần lượng thông tin liền tăng lên, biến thành “Anh nhớ em”, “Em còn giận anh không?”….
Trong lòng Chung Ngải rất loạn, chưa trả lời bất kỳ tin nhắn nào, nhưng cũng không ngăn được người đàn ông kia tạo cảm giác tồn tại.
Loại tin nhắn này tới mỗi ngày, khiến cho người ta có cảm giác ông chủ cầm cuộn len trêu chọc con mèo vậy.
Rõ ràng anh là người chủ động ném cuộn len đến dưới mí mắt con mèo, nhưng vẫn duy trì khoảng cách như xa như gần, mang theo ý thăm dò, rồi lại lạt mềm buộc chặt.
Ngay lúc Chung Ngải quyết tâm “xử lý lạnh”* thì đột nhiên nhận được một tin nhắn khiến cô kinh ngạc:
*Xử lý lạnh: Trong ngữ cảnh này là để chỉ việc các cặp đôi xử lý mâu thuẫn bằng cách dành một khoảng thời gian để bình tâm suy nghĩ lại.
“Em đừng can thiệp vào chuyện của Vũ Hề và Trầm Bắc.”
Nhìn cái tên người gửi quen thuộc, Chung Ngải cảm thấy khó thở, Quý Phàm Trạch đã biết? Cô đang thầm đoán thâm ý trong lời nói của anh thì nhận được cuộc gọi đến từ Đỗ Vũ Hề.
Giọng Đỗ Vũ Hề rất bình tĩnh, nhưng cẩn thận lắng nghe thì vẫn nghe được sự vui sướng: “Anh Trạch và anh trai tôi đã giúp tôi mời luật sư, tôi cũng đã xét nghiệm ADN với Tiếu Tiếu, tôi chính là mẹ ruột thằng bé.
Sắp mở phiên tòa rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh tôi sẽ có quyền nuôi dưỡng Tiếu Tiếu…”
Sự việc diễn ra quá nhanh, gần như khiến Chung Ngải trở tay không kịp, tim cô chìm xuống, gấp gáp hỏi: “Vậy Trầm Bắc phải làm sao bây giờ?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, giọng Đỗ Vũ Hề lại truyền đến, trong đó không còn chút vui sướng nho nhỏ kia nữa, mà chỉ còn lại sự bất đắc dĩ: “Anh ta cũng mời luật sư, nhưng chắc chắn sẽ thua kiện.
Chung Ngải, tôi không nghĩ được nhiều như vậy, có lẽ việc này rất bất công với anh ta, nhưng nếu anh ta không cố chấp như vậy, thì sự việc cũng không đi đến bước này…”
Bên tai Chung Ngải chỉ còn nghe thấy tiếng vo ve, giống như có một con ong mật chui vào lỗ tai, chích đau màng nhĩ cô vậy.
Sau khi cúp máy, cô xoa mặt, khó nhọc ngồi thẳng trên ghế văn phòng.
Cô vô thức tìm số điện thoại của Trầm Bắc từ danh bạ, khi chuẩn bị ấn vào, đầu ngón tay bỗng cứng đờ.
Cô nên nói gì với anh đây?
Sau một lúc lâu, Chung Ngải lẳng lặng trở về giao diện tin nhắn rồi nhìn chăm chú.
Tin nhắn “Em đừng can thiệp vào” do Quý Phàm Trạch gửi vẫn nằm yên ở đó.
Đúng vậy, tất cả những chuyện này đều không liên quan đến cô, cho dù Trầm Bắc thua thảm bại như thế nào, hay khổ sở đến mức nào thì cô cũng không nên an ủi anh, bây giờ cô chỉ là người ngoài cuộc.
Hơn nữa, cô cũng đã cố gắng hết sức.
Trong sự việc lần này, Quý Phàm Trạch và hai anh em họ Đỗ đều có chung lập trường.
Biết rõ đây không phải kết quả tốt, thậm chí là tàn nhẫn, nhưng Chung Ngải cũng không thể thay đổi được bất kỳ chuyện gì, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng phức tạp.
Cuối cùng, cô vẫn không bấm gọi cho Trầm Bắc.
***
Cùng lúc đó, các giám đốc điều hành cấp cao của Quý thị đang tiến hành một cuộc hội nghị “hùng biện” cao cấp.
Vào ban ngày, phòng hội nghị rộng lớn vẫn để đèn đuốc sáng trưng, người đứng đầu mỗi phe cứ khăng khăng rằng phe mình là đúng, không ai chịu nhường ai.
Đây không phải lần đầu tiên xảy ra tình huống như vậy, nhưng sự việc lần này lại khó giải quyết hơn cả.
Nhóm bảo thủ nói đầy lý lẽ: “Kế toán công ty xây dựng họ Đỗ đã cuỗm tiền bỏ trốn, giá cổ phiếu mấy ngày nay xuống dốc trầm trọng, vốn lưu động của doanh nghiệp bị thâm hụt, có thể phá sản bất cứ lúc nào.
Như vậy, việc đầu tiên Quý thị cần làm là thay đổi công ty xây dựng kỳ hai của Harbour City càng sớm càng tốt để tránh liên lụy đến đối tác và ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty.”
Nhóm “tuổi trẻ” tranh luận: “Bây giờ thay đổi công ty xây dựng sẽ làm chậm tiến độ thi công, đẩy lùi thời gian khai trương Harbour City.
Với cả, hai bên hợp tác đã lâu, cũng nên vượt qua khó khăn cùng nhau…”
Nói thẳng ra đây chính là cuộc thảo luận có nên giúp giải quyết vấn đề của nhà họ Đỗ không.
Quý Phàm Trạch đã rót ba mươi triệu tiền vốn vào công ty họ, nhưng vẫn không chống lại được sự bán tháo hoảng loạn của các cổ đông khác, tiền ném vào cứ như trôi đi theo dòng nước.
Đã vậy thì có nên tiếp tục đầu tư nữa không?
Trong lúc hai phe đang tranh cãi thì nghe thấy tiếng gõ nhẹ lên bàn hội nghị.
Tiếng vang không lớn nhưng lại mang theo uy lực khiến người ta không thể chen vào.
Mấy vị quản lý cao cấp lập tức im lặng, theo tiếng nhìn đến ngón tay thon dài sạch sẽ đặt trên mặt bàn.
Lên chút nữa là chiếc đồng hồ đơn giản, khuy măng sét của chiếc áo sơ mi Pháp sang trọng xa xỉ, cùng với đó là đường cong cổ thẳng tắp và hàng mày hẹp dài.
Người này chính là Quý Phàm Trạch.
Chuyện đã vô cùng gấp rút nhưng anh vẫn giữ dáng vẻ trầm ổn, chậm rãi nói: “Mọi người không cần tranh cãi nữa, tôi quyết định tiếp tục đầu tư cho Đỗ thị.”
Quyết sách này của anh như một quả bom lớn thổi bùng lên sự xôn xao bên phe bảo thủ: “Tổng giám đốc Quý, chúng tôi biết hai nhà họ Quý và họ Đỗ là thế giao, cậu và cậu ấm nhà họ Đỗ lại còn là bạn thân.
Nhưng thương trường như chiến trường, đừng hành động theo cảm tính.”
“Đây không phải chuyện tình cảm cá nhân mà là cách xử lý vấn đề của tôi.” Dừng một chút, Quý Phàm Trạch nói tiếp: “Hôm nay chúng ta vứt bỏ đối tác kinh doanh của mình, tin tức ngày mai sẽ xuất hiện những lời lẽ tiêu cực cho rằng Quý thị thấy lợi quên nghĩa.
Nếu mọi người không muốn bị người khác mắng chửi hay cổ phiếu sụt giá do những tin tức tiêu cực, thì việc duy nhất mà Quý thị có thể làm là tiếp tục đầu tư vào Đỗ thị để cổ phiếu bên kia tăng lên.
Tôi sẽ bảo phòng quan hệ công chúng lập tức tung ra tin rằng công ty đang tiếp tục đầu tư vào cổ phiếu của Đỗ thị để giúp họ vượt qua cơn khó khăn…”
Quý thị có thể phát triển lớn mạnh cho tới hôm nay hoàn toàn nhờ vào khả năng quản lý và tầm nhìn xa trông rộng của Quý Phàm Trạch, vậy nên chỉ với một câu nói ngắn gọn dứt khoát của anh, phái bảo thủ đã không còn sức để cãi lại nữa.
Dù có người vẫn còn lo lắng việc này quá mạo hiểm, nhưng vẫn không nói gì thêm, chỉ đành phải chờ đợi kết quả.
Cuộc tranh chấp kéo dài mấy ngày của hội đồng quản trị tạm thời lắng dịu sau khi lãnh đạo cấp cao nhất đưa ra quyết định, Quý Phàm Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm.
Do có quá nhiều việc nên gần như ngày nào anh cũng ngủ lại văn phòng, nên cũng không có thời gian nói chuyện với Chung Ngải.
Sau khi tan cuộc họp buổi chiều, anh sải bước ra khỏi phòng họp thì thấy Mark đang chạy về phía mình.
Không đợi đối phương mở miệng, Quý Phàm Trạch đã căn dặn: “Mark, giúp tôi chuẩn bị xe, tôi muốn đến phòng khám tâm lý.”
Bây giờ anh chỉ muốn gặp cô.
Chiến tranh lạnh quá lâu không phải chuyện tốt, Quý Phàm Trạch thấy mình sắp không chịu nổi cảm giác giày vò này nữa rồi, trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến Chung Ngải.
Anh biết mình yêu cô nhưng lại không ngờ đến mức này, những ngày không gặp được cô, anh chẳng khác gì người mất hồn.
Ai dè, Mark vậy mà không nghe theo, sốt ruột nói: “Tổng giám đốc Quý, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Làm sao?”
Quý Phàm Trạch không để ý tới sự nôn nóng của đối phương, anh nới lỏng cổ áo sơ mi, chân bước nhanh về phía thang máy.
Nhưng trong nháy mắt Mark đưa điện thoại đến dưới mí mắt anh, đôi chân đang bước nhanh đột nhiên dừng lại.
Trên điện thoại là một đoạn video quay ở cửa tòa án.
Mark thấy sắc mặt ông chủ càng lúc càng tối, liền vội vàng giải thích: “Vụ kiện của cô Đỗ có khả năng sẽ thua kiện, ngài Trầm đã trình lên bệnh án về bệnh trầm cảm của cô Đỗ ra trước tòa.
Không biết bên truyền thông lấy tin tức từ đâu mà nói bác sĩ tâm lý của cô Đỗ là tình đầu của anh ta, vậy nên đã tiết lộ hồ sơ bệnh án của người bệnh.
Lần này bác sĩ Chung gặp rắc rối lớn rồi!”
Mày Quý Phàm Trạch lập tức nhíu chặt lại…