Quý Phàm Trạch dắt Chung Ngải đi xuống cầu thang xoắn ốc, cách mấy bậc thang lát bằng đá cẩm thạch sáng đến mức có thể soi bóng người, Tiết Minh Lâm – vị khách bất chợt ghé thăm đang đứng ở đầu cầu thang nhìn hai người với vẻ mặt hiểu rõ.
Chung Ngải có chút không hiểu được biểu cảm trên mặt đối phương, cô hất tay Quý Phàm Trạch ra, vội vàng bước nhanh xuống mấy bậc thang cuối, kinh ngạc hỏi: “Giáo sư Tiết, sao thầy lại tới đây?”
Không đợi Tiết Minh Lâm giải thích nghi hoặc cho cô, tiếng “Bác” phát ra từ miệng Quý Phàm Trạch đã khiến Chung Ngải như bị sét đánh, đứng cứng đờ tại chỗ.
Không biết là do cách xưng hô này mang đến lượng tin tức quá lớn, hay hôm nay đã chịu quá nhiều kích thích mà sau khi cô biết được chân tướng sự thật liền cảm thấy khó có thể tin được.
Quý Phàm Trạch có quan hệ họ hàng với cấp trên của cô từ khi nào vậy?
À không không, cô hẳn nên hỏi là sao mình lại chạy đến phòng khám của bác Quý Phàm Trạch để làm bác sĩ tâm lý được nhỉ?
Đầu óc Chung Ngải trì trệ mất hai nhịp, chỉ biết kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn giáo sư Tiết, lại quay đầu nhìn Quý Phàm Trạch, cô vẫn hoài nghi mình đã nghe nhầm: “Quan hệ giữa hai người là?”
“A Trạch là cháu trai của thầy.” Giáo sư Tiết nói chắc như đinh đóng cột, họ đã giấu diếm cô nhóc này nhiều năm như vậy, giờ đã đến lúc cô nên biết một số chuyện rồi.
Chung Ngải mới dùng ba giây để tiêu hóa sự thật đáng kinh ngạc này, trong đầu liền lóe lên một tia sáng, nghi vấn mới lập tức kéo đến: “Cho nên năm đó em nhận được thư thông báo tuyển dụng của phòng khám là vì…”
Năm thứ tư đại học, Chung Ngải thuận lợi đi thực tập ở bệnh viện tuyến đầu, khiến cô tưởng rằng chuyện mình ở lại là ván đã đóng thuyền nên không đi xem xét thông báo tuyển dụng ở trường.
Nhưng hiện thực tàn khốc, sau khi cô bị bệnh viện đuổi đi thì chỉ biết trơ mắt nhìn các bạn học sau khi tốt nghiệp đều có đường ra, còn mình lại liên tiếp thất bại trên con đường tìm việc, không có bệnh viện nào chịu nhận cô cả.
Lúc ấy, lời cô nghe được nhiều nhất chính là “Thông báo tuyển dụng của bệnh viện chúng tôi đã hết hạn” hoặc là “Chúng tôi không nhận sinh viên đã tốt nghiệp nhưng không qua kỳ thực tập”.
Đến nay Chung Ngải vẫn còn nhớ rõ tình cảnh bi thảm của nhà mình năm đó.
Mẹ cô thấy con gái vừa mới tốt nghiệp đã gia nhập vào đội ngũ thất nghiệp thì mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
Còn ba cô thì ban ngày đi khắp nơi dùng quan hệ để xin cho con gái một công việc nhưng vẫn không có kết quả, buổi tối về nhà không tránh được thở ngắn than dài.
Ngay khi Chung Ngải gần như muốn từ bỏ chuyên ngành, tìm đại một công việc để làm tạm thì tình hình đột nhiên có chuyển biến.
Vào một buổi sáng sớm bình thường, cô mở máy tính ra kiểm tra email như thường lệ.
Liên tục vấp phải trắc trở, nên Chung Ngải đã quen với việc sơ yếu lý lịch mình gửi đi như đá chìm đáy biển, vốn dĩ cô cũng không còn hy vọng gì, chỉ là chưa từ bỏ ý định muốn xác định xem mình có phải thực sự xui xẻo không, ai dè cô lại kinh ngạc phát hiện ra bức thư thông báo tuyển dụng của một phòng khám tâm lý đang lẳng lặng nằm trong hộp thư.
Cô đáp ứng tất cả các điều kiện được liệt kê ở trên thư tuyển dụng, quá trình phỏng vấn cũng cực kỳ thuận lợi, nếu nói cho đúng thì con đường sự nghiệp của cô thuận lợi đến mức khiến cô nghĩ tới câu “Tìm đường sống trong cõi chết”.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô phát hiện vận may này không giống trời ban, mà là có người giúp.
Nhìn vẻ mặt suy tư của Chung Ngải, nụ cười của giáo sư Tiết vẫn không đổi, trêu chọc Quý Phàm Trạch: “Cháu và bác sĩ Chung đã ổn rồi, sao còn chưa nói sự thật cho con gái nhà người ta nữa? Nếu cháu ngại việc mình năm đó mặt dày mày dạn xin bác nhận con bé, thì bác sẽ nói giúp cháu…”
Quý Phàm Trạch không biết mình có nên cảm ơn bác đã giúp mình tranh công không, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Ai ngờ, đối phương còn chưa nói hết, anh đã cảm giác được có một ánh mắt mềm mại đang nhìn mình.
Khi Quý Phàm Trạch quay đầu lại, liền chạm phải đôi mắt màu hổ phách.
Dưới ánh đèn thủy tinh, mắt Chung Ngải như phát sáng, sâu trong đấy còn tràn đầy cảm động xen lẫn với một cảm giác chỉ mình anh hiểu rõ.
Ánh mắt Quý Phàm Trạch dần dịu lại, vô thức giơ tay xoa đầu cô, đầu ngón tay dịu dàng đến ngay cả chính anh cũng không ý thức được.
Thực ra anh đã sớm đền bù cho sai lầm mà bản thân từng vô tình phạm phải, sau khi xua tan màn sương mù cũng được cô tha thứ, vậy thì sau này anh có thể yêu cô mà không cần lo nghĩ đến chuyện khác nữa rồi.
“Khụ khụ.” Tuy trong lòng Tiết Minh Lâm vui mừng thay cháu trai khi nhìn đôi tình nhân nhỏ liếc mắt đưa tình trước mắt mình, nhưng cái mặt già rất nhanh đã không nhịn được.
Ông ho khan mấy cái, rồi nói chuyện chính: “A Trạch, bác đến tìm cháu là vì có chuyện cần nói.”
Chung Ngải nghe vậy, nét đỏ ửng nhanh chóng lan ra khắp mặt, cô nói: “Vậy hai người nói chuyện đi, em không quấy rầy nữa.”
“Ừ.” Quý Phàm Trạch chỉ vào một căn phòng ở hành lang, rồi nói với Tiết Minh Lâm: “Chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi ạ.”
Hai người đàn ông đang định cất bước, Chung Ngải bỗng nhớ tới một chuyện: “Giáo sư Tiết.” Sau khi gọi đối phương lại, cô mím môi nói xin lỗi, giọng nói vô cùng áy náy: “Rất xin lỗi, hôm nay em đã gây phiền phức cho thầy rồi.
Em sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng vụ lộ tư liệu của người bệnh để cho phòng khám một câu trả lời thỏa đáng.”
Chung Ngải hiểu rõ quy luật “Bác sĩ có tai tiếng, đương nhiên phòng khám sẽ bị liên lụy”.
Tuy giáo sư Tiết không đề cập đến vụ việc này vì nể mặt Quý Phàm Trạch, nhưng cô nhất định phải trực tiếp nói lời xin lỗi.
Tiết Minh Lâm đã qua năm mươi, có sóng to gió lớn nào mà chưa gặp qua, ông hiểu rõ nhân phẩm của Chung Ngải nên cũng không có ý trách cứ: “Thầy biết em bị người khác hãm hại.
Những phóng viên này quá đáng ghét, em hãy nghỉ ngơi một thời gian đi, chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống thì hẵng đi làm.”
Tạm thời cũng không có cách nào khác, Chung Ngải đành phải gật đầu: “Vâng ạ.”
Theo Quý Phàm Trạch vào thư phòng, Tiết Minh Lâm đóng cửa lại.
Trong nháy mắt cánh cửa khép lại, biểu cảm nhẹ nhàng trên mặt ông liền biến mất, thay vào đó là nhíu mày rồi thở dài.
Đối phương biến sắc khiến trong lòng Quý Phàm Trạch chùng xuống, dường như anh đã ý thức được điều gì, “Tổ nghiên cứu có vấn đề gì sao?”
Tiết Minh Lâm không úp úp mở mở, giọng điệu rất nghiêm túc: “Đúng vậy.
Chủ tịch Lý của Hiệp hội Tâm lý học nói với bác, chuyện của Chung Ngải bị ảnh hưởng quá lớn từ dư luận, bên Harvard chắc chắn sẽ không phê chuẩn cho con bé tham gia tổ nghiên cứu.
Vì không muốn lãng phí vị trí ở hội học thuật, hôm nay Chủ tịch Lý đã báo lên Harvard một ứng cử viên khác.” Vừa nãy khi đối mặt với Chung Ngải, ông không đề cập đến chuyện này vì không đành lòng khiến cô gái nhỏ thêm ngột ngạt.
Đây chính là điều Quý Phàm Trạch lo lắng, anh lập tức duỗi tay lấy điện thoại, định gọi cho Chủ tịch Lý cầu xin giúp Chung Ngải, nhưng trong nháy máy ấn nút gọi, anh lại dừng tay.
Quý Phàm Trạch là người thông minh, sao có thể không hiểu sự thiệt hơn.
Có lẽ lúc thay đổi người, chính Chủ tịch Lý cũng đã hết cách.
Có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào việc gia nhập tổ nghiên cứu Harvard như hổ rình mồi, trong việc cạnh tranh chức vụ chưa từng có người hiền lành.
Bây giờ tin tức xấu về Chung Ngải kéo đến không dứt, nếu Chủ tịch Lý nhất quyết đề cử cô dưới áp lực của dư luận thì rất dễ xuất hiện tai tiếng.
Vả lại, nếu có người báo cáo thì chỉ e rằng chức Chủ tịch này của ông ta cũng không giữ nổi.
“Có cách nào khác ngoài hội học thuật bên đó không?” Sau khi nhíu mày suy đoán một lúc, Quý Phàm Trạch hỏi Tiết Minh Lâm.
“Thực ra có nhưng còn khó hơn.” Đối phương xoa thái dương, nói thẳng ra: “Trừ phi giáo sư Aaron tự mình mời Chung Ngải tham gia.” Lúc nói ra lời này, ngay cả Tiết Minh Lâm cũng cảm thấy không thể, sao giáo sư tiếng tăm lừng lẫy có thể làm chuyện này được.
“…”
Ánh đèn màu cam từ khe cửa tràn vào chiếu lên tấm thảm nhung thiên nga, tạo thành một vòng ánh sáng nhạt màu.
Lúc này, có một đôi dép lê dành cho nữ đang dẫm lên vòng sáng đó, dừng chân lại và trầm ngâm.
Nếu không phải lúc trước Chung Ngải không tập trung nghe Quý Phàm Trạch giới thiệu mấy phòng ở biệt thự, cô sẽ không bị lạc đường khi đến phòng bếp rót nước, cũng không đi qua thư phòng đóng chặt cửa, càng không nghe thấy cuộc đối thoại này.
Không biết đã qua bao lâu, ngón chân lộ ra từ dép lê như chịu kích thích nào đó, mà theo bản năng cuộn tròn lại.
Sau đó, chủ nhân của đôi chân đó lặng lẽ quay lại, rời đi không phát ra một tiếng động trên thảm cách âm.
Khi Quý Phàm Trạch tiễn bác, Chung Ngải đã tắm rửa xong, người dựa vào đầu giường gọi điện thoại.
Cô gọi cho Đỗ Vũ Hề, chắc hẳn khi xảy ra chuyện này, Vũ Hề là người khó chịu nhất, cứ tưởng sẽ giành được quyền nuôi dưỡng Tiếu Tiếu, ai ngờ hy vọng càng nhiều thất vọng lại càng lớn.
Điện thoại vừa kết nối, Chung Ngải đã nói thẳng: “Vũ Hề, rất xin lỗi.” Nói xong, cô cảm thấy miệng đầy chua xót, hôm nay cô chỉ toàn nói xin lỗi với người ta thôi.
Đỗ Vũ Hề phản ứng chậm nửa nhịp, giọng khàn khàn, giống như vừa khóc xong: “Tôi không trách cô.
Cô không cần xin lỗi, thật đấy.” Dừng một chút, cô ấy lại hỏi Chung Ngải: “Bây giờ cô thế nào rồi?” Đều là người không được như ý nguyện, không rõ ai có thể an ủi ai nữa.
“…”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Chung Ngải đang định cất điện thoại, thì đột nhiên có người gọi tới.
Khoảnh khắc nhìn thấy tên “Trầm Bắc” xuất hiện trên màn hình, cô nghe thấy tiếng nắm cửa chuyển động rất khẽ, cô còn chưa kịp rời mắt khỏi màn hình điện thoại thì hơi thở quen thuộc đã đến gần.
Ngay sau đó, điện thoại trong tay cô đã bị anh lấy mất.
Quý Phàm Trạch lạnh nhạt nói: “Tạm thời anh sẽ bảo quản cái này thay em.” Từ đó có thể thấy được anh bảo vệ cô đến nhường nào, tuyệt đối không để cô bị thế giới bên ngoài quấy rầy, nhất là người đàn ông kia.
Chung Ngải muốn lấy lại điện thoại, nhưng Quý Phàm Trạch đã tắt máy giúp cô, cô đành phải từ bỏ.
Giường rất rộng, cũng rất mềm, sau lưng cô lót gối đầu để dựa, chất liệu tơ tằm mềm mại phủ lên đùi.
Bên kia giường lớn hơi lún xuống, khi thấy Quý Phàm Trạch đang nghiêng người về phía mình, cô liền ngước lên nhìn anh.
Dù tâm trạng không quá tốt, thậm chí còn hơi nặng nề, khóe môi anh vẫn cong lên, nụ cười nhạt ấm áp phả lên mặt cô.
Hiển nhiên anh không định nói cho cô nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và Tiết Minh Lâm, chỉ hỏi: “Không thích váy ngủ anh mua cho em à?”
Thấy anh nhắc nhở, Chung Ngải vô thức nhìn áo sơ mi trắng trên người, muốn đáp lại anh bằng một nụ cười, nhưng môi lại cứng đờ, không tài nào cười nổi: “Không phải không thích, chỉ là kiểu dáng hở quá, em không quen mặc.” Cho nên cô mới lấy áo sơ mi của anh ra mặc.
Hơi thở nóng bỏng từ người đàn ông này càng lúc càng gần, Quý Phàm Trạch nhướng mày: “Em thích là được.” Có lẽ cô không biết rằng phụ nữ mặc áo sơ mi của đàn ông còn gợi cảm hơn nữa.
Nói xong, anh giơ tay chạm nhẹ mặt cô.
Vừa tắm rửa xong, nên khi Chung Ngải sấy tóc đã làm sợi tóc cong ở bên mặt, ngón tay thon dài của Quý Phàm Trạch nhẹ nhàng vén sợi tóc rối ra sau tai.
Tay anh vẫn chưa rời đi, vuốt dọc bên cổ xinh đẹp của cô, ngón tay thon dài theo đó dời xuống… Đầu ngón tay của người đàn ông như mang theo dòng điện, mỗi nơi anh chạm vào đều khiến cô run lên, cô vừa muốn nghiêng người để tránh, thì tay Quý Phàm Trạch đã đi xuống xương quai xanh của cô, sau đó ngừng lại vì một câu của Chung Ngải.
Cô nói: “Em vô tình nghe thấy những lời giáo sư Tiết vừa nói với anh.”
Chỉ tạm dừng trong chốc lát, tay anh đã tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, khẽ đáp lại bằng âm mũi: “Ừm.”
Chung Ngải giữ chặt cái tay đang châm lửa, kìm lại sự khô nóng trong người, vẻ mặt nghiêm túc: “Lần trước là anh giúp em tranh thủ cơ hội đó sao?”
Quý Phàm Trạch nghe vậy liền ngước lên, trong đôi mắt màu đen như thấp thoáng ánh lửa mãnh liệt: “Không hoàn toàn dựa vào quan hệ của anh.” Anh không cho cô cơ hội đáp lại, ánh mắt hơi buồn bã, nói tiếp: “Chung Ngải, em nên có được cơ hội ấy.
Dù không có anh, hội học thuật tâm ý học cũng sẽ đề cử em, mọi nỗ lực của em đều được mọi người biết đến.
Nhưng hiện tại đã…” Xảy ra chút chuyện.
“Trạch.” Đây là lần đầu tiên cô gọi anh bằng cái tên thân mật đơn giản với chất giọng dịu dàng, lại chứa đựng sự quyến luyến vô hạn như thế này.
Anh đã trả giá vì cô quá nhiều, cô nên nói cái gì cho phải đây, “Thực ra không gia nhập tổ nghiên cứu cũng không sao.
Như vậy thì em cũng không cần sang Mỹ tham gia nghiên cứu trong ba tháng, chúng mình có thể ở bên nhau mỗi ngày…” Chung Ngải không biết đang an ủi mình, hay là đang an ủi anh nữa.
Cô còn chưa nói hết câu, giọng nói và hô hấp đã bị anh chặn bên môi, anh ngậm lấy môi cô, giọng điệu ung dung xen lẫn thở dốc: “Em không thể rời xa anh đến vậy sao?”
Đúng vậy, Chung Ngải đột nhiên phát hiện mình không thể rời khỏi anh nữa rồi, không phải bởi vì yếu ớt nên mới không thể rời khỏi sự che chở bảo vệ của anh, mà là vì cô cảm nhận được rõ tình cảm anh dành cho cô, cũng như những rung động và ấm áp anh đã mang đến cho cô, mà cô cũng yêu anh sâu sắc như vậy.
Tâm trí cô run lên, cô không trả lời câu hỏi của Quý Phàm Trạch, mà hơi hé môi phối hợp với anh, đáp lại sự nóng bỏng và vội vàng của anh.
Được cổ vũ, anh trêu chọc cánh môi cô rồi ngậm lấy chiếc lưỡi tinh tế của cô mút lấy mút để, cô như bị nhiễm tiếng thở dốc ban đầu từ anh, sau đó trở nên dồn dập, khiến cô khó mà hô hấp.
Chung Ngải không biết mình bị nằm xuống từ bao giờ, khi nhìn xuyên qua bờ vai rộng lớn của anh, cô cảm thấy trần nhà như đang rung chuyển vậy.
Đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp mờ ảo, phản chiếu lên trần nhà bóng hai người hoà thành một, cô ôm chặt anh, nhắm hai mắt lại…
Khoảnh khắc trái tim và cơ thể ôm lấy nhau, Quý Phàm Trạch cảm thấy càng ngày mình càng hiểu Chung Ngải, cô là kiểu người nhìn qua có vẻ yếu ớt, nhưng tâm hồn lại rất quật cường.
Tựa như hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, rõ ràng cô đã bị tổn thương và ấm ức, nhưng anh không hề nhìn thấy chút yếu ớt nào trên người cô, thậm chí cô còn có thể tìm được thứ tình cảm quý giá nhất giữa nơi đầy rẫy những nỗi đau này.
Anh thích cô như vậy.
Giống như giây phút trao nhau những an ủi của trước kia, đây là một buổi tối dài và lãng mạn, sự quấn quýt triền miên hết lần này đến lần khác rút cạn sức lực của hai người.
Mãi cho đến khi sắc trời ngoài cửa sổ chuyển từ màn đêm đen dày đặc sang ánh rạng đông mờ ảo, Chung Ngải vẫn cảm thấy cả người nóng rực và bủn rủn.
Sau khi mơ màng ngủ thiếp đi, trời đã sáng hẳn, cô vô thức sờ chiếc gối bên cạnh thì thấy nó đã trống không.
Nửa tiếng sau, Chung Ngải mặc áo sơ mi nam tìm được Quý Phàm Trạch ở bể bơi.
Anh đắm mình trong làn nước xanh lam, dưới ánh sáng trong trẻo của tia nắng ban mai, khuôn mặt sáng sủa lấm tấm những bọt nước đẹp trai đến lạ lùng.
Anh ngửa đầu nhìn Chung Ngải ngồi xổm bên bên hồ bơi như cây nấm, trong mắt như có ánh nước, “Em muốn xuống bơi một lát không?”
Đến bây giờ chân Chung Ngải vẫn mềm nhũn, trong lòng không khỏi chửi thầm sao tinh thần của người đàn ông này vẫn còn sảng khoái hay vậy, cô lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không cần.
Anh trả điện thoại cho em đi.” Cô còn chưa giải quyết chuyện rắc rối Trầm Bắc gây ra hôm qua đâu, làm rùa đen rụt cổ không phải tính cách của Chung Ngải.
Nào biết cô còn chưa nói xong, tay đã bị nắm chặt, tiếng hét sợ hãi còn kẹt trong cổ họng, chỉ nghe “Ùm” một tiếng, cả người cô rơi thẳng xuống bể bơi…
“Quý Phàm Trạch, sao anh lại xấu xa thế chứ!”
Vì mải mắng anh, nên Chung Ngải bị sặc, bọt nước bắn tung tóe, áo sơ mi trên người cô ướt đẫm, sau đó bị Quý Phàm Trạch túm xuống dưới mặt nước, rồi ôm chặt lấy.
Mặt anh dán lại gần, cô muốn giãy giụa, thì lại nghe anh nói: “Ở lại với anh một lát, tí nữa anh phải ra ngoài xử lý một số chuyện.
Hôm nay em ngoan ngoãn ở nhà, biết chưa?”
“???”