Sáu Mươi Hũ Mật FULL


Làn môi hơi lạnh thấm ướt mưa xuân nhẹ nhàng xâm chiếm.
Quý Phàm Trạch giữ chặt gáy Chung Ngả, ép cơ thể ẩm ướt của cô lên vách tường thang máy, vững vàng chặn môi cô.

Mấy động tác thình lình xảy ra liên tiếp, ép buộc khiến cô không kịp phản ứng.
… Này là Kabedon trong thang máy hàng thật giá thật đó.
Trong nháy mắt khi môi chạm môi, đại não Chung Ngả trống rỗng mất chừng hai giây.

Cô chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại của anh chạm vào, nhất thời tim đập như sấm, huyết áp tăng vọt, toàn thân đều đông cứng, kinh ngạc mở to hai mắt.
Nụ hôn đường đột rơi xuống.
Thật ra cũng không phải đường đột như vậy.
Có lẽ tình cảm của Quý Phàm Trạch đối với Chung Ngả không tính là sâu đậm, chỉ có ba lần gặp mặt tạo thành một mảnh ký ức mơ hồ.

Nhưng mảnh ký ức mơ hồ này lại có thể kỳ diệu xâm nhập vào lòng anh.

Có đôi khi chỉ cần một kích thích nhỏ thôi cũng đủ khiến xung động trong lòng phá kén mà thoát ra, trực tiếp phản xạ đến vỏ đại não…
Kìm lòng không nổi.
Đáng tiếc, Quý Phàm Trạch còn chưa kịp hôn sâu hơn đã cảm thấy đau nhói bên miệng.
Chiếc lưỡi đang định tiến quân thần tốc thoáng cứng đờ.
Chung Ngả sau khi cắn anh một cái thì đồng thời cũng đẩy được anh ra.
Trong chốc lát bầu không khí trở nên cứng ngắc, Chung Ngả đưa tay chùi đôi môi ẩm ướt, che giấu tất cả biểu hiện mặt đỏ tim đập dưới vẻ khó chịu.
Cô như một con nhím xù lông, lời lẽ sắc như dao quát thẳng vào mặt Quý Phàm Trạch:
“Anh quên uống thuốc hả!”
“Tôi đã nói không được bỏ trị liệu nửa chừng rồi!”
“Anh nên đến phòng khám bệnh nghiện sex đi!”
Quý Phàm Trạch không phản bác lại, cũng không có cách nào phản bác.

Sắc mặt anh nhất thời không có khôi phục như cũ, anh cố nén cơn đau âm ỉ trên môi mới có thể duy trì vẻ mặt cao quý lãnh diễm như thường lệ.
Chung Ngả nói xong ba câu, cửa thang máy vừa vặn mở ra, cô dậm chân, đỏ mặt lao ra ngoài, nhưng được nửa đường thì quay lại lườm Quý Phàm Trạch một cái.
“Với cô gái nào anh cũng làm như vậy hả? Tinh trùng xông não, lỗ mãng tùy tiện, điều kiện bản thân tốt là có thể giở trò lưu manh bất cứ lúc nào sao? Anh đúng là điển hình cho chứng rối loạn nhân cách đấy! Nếu không phải vì hôm nay anh cứu người, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!” Nói xong một tràng dài, Chung Ngả không hề chần chừ quay gót rời đi.
Nhìn cô bỏ chạy trối chết, Quý Phàm Trạch bất đắc dĩ cau mày, anh quả thật trông giống một tên bệnh thần kinh.
Vết thương trên tay vừa được băng bó, trên miệng lại có thêm thương tích, Quý Phàm Trạch nuốt vào ngụm máu tươi, quay lại biệt thự ở phía đông thành phố.
Cánh cửa thiết kế theo phong cách châu Âu vừa mở, dì Quế trầm mặc tỏ vẻ khiếp sợ.
Bà phục vụ ở nhà họ Quý hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy vị thiếu gia này chật vật như vậy – quần áo bị rách, cả người ướt đẫm, còn có thêm mấy vết bầm tím.

Nhất là đôi mắt thường ngày sáng rực có thần kia, lúc này giống như bị phủ một lớp bụi, ảm đạm không ánh sáng.

So với thời anh mặc quần yếm chạy loạn trong nhà quả thật là còn chật vật hơn vài phần.
Ngây người mất một lúc, dì Quế mới thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt: “Cậu Quý, cậu đây là… xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì.” Quý Phàm Trạch lạnh nhạt trả lời qua loa.
Anh thay dép đi trong nhà, sải bước lên cầu thang xoắn ốc, chợt nghe thấy tiếng dì Quế hỏi tiếp: “Buổi tối mấy giờ cậu ăn cơm?”
“Cháu không có khẩu vị, không muốn ăn.” Quý Phàm Trạch lạnh mặt đáp.
“Ôi, tối nay nhà bếp chuẩn bị món cơm vi cá mập và tôm hùm hấp tỏi mà cậu thích đấy.”
Nghe dì Quế nói vậy, Quý Phàm Trạch dường như chợt nhớ tới điều gì, dừng bước chân, quay đầu lại.
“Làm cho cháu một bát lương bì.” Anh trầm giọng yêu cầu.
“… Hả?” Dì Quế giật mình.
Cậu Quý thay đổi khẩu vị rồi sao?
Quý Phàm Trạch đối với việc ăn uống rất chú trọng, còn thuê hai đầu bếp chuyên nghiệp, một người chuyên món Trung một người chuyên món Tây.

Đầu bếp Trung Quốc là người Quảng Đông, thường ngày toàn nấu tổ yến, bào ngư cùng các loại nguyên liệu đắt tiền khác, mà tối hôm đó lại phải làm một bát lương bì cay, mặt mày ông ta nhăn như bị, trong lòng cảm thấy chua xót.
Ai mà ngờ được chỉ vì buổi trưa cậu Quý nhìn một cô nàng nào đó ăn bát lương bì đỏ thơm phức, liền tâm huyết dâng trào đi thử món ăn tầm thường này.
Quý Phàm Trạch đi vào phòng ngủ, cởi chiếc áo sơ mi Armani đen ra, trực tiếp ném vào thùng rác.


May là chỉ bị thương ở tay trái, anh lấy nước vào bể, miễn cưỡng tắm rửa.
Ngâm mình trong nước, đầu gối lên cạnh bồn tắm phía sau, anh nâng tay che mắt.
Ánh đèn mờ phủ xuống đầu ngón tay, khuôn mặt của Chung Ngả chầm chậm hiện ra.

Giống như ống kính từ xa kéo lại gần, từng chút một được phóng đại, trở nên rõ ràng……
Gương mặt tươi cười của cô, gương mặt giận dữ của cô.
Phụ nữ thật dễ thay đổi, mới giây trước còn coi người ta là anh hùng hảo hán, dùng ánh mắt dịu dàng như nước lại thêm phần sùng bái nhìn người ta, giây tiếp theo lại hung tợn cắn người.
Bàn tay của Quý Phàm trạch rời khỏi mắt, trượt xuống vết sẹo trên môi…
Ài, nụ hôn thất bại kia.
***
Quý Phàm Trạch bị bệnh, Chung Ngả cũng đổ bệnh theo.
Sáng sớm hôm sau, cô gọi điện cho giáo sư Tiết xin nghỉ phép.
Giáo sư Tiết không chỉ là một trong những đối tác của phòng khám, mà còn là giáo sư tâm lý học nổi danh trong giới, thậm chí có chuyên gia nước ngoài còn thuê phi cơ mời ông ra nước ngoài chẩn bệnh.

Vị giáo sư già này tuy hào quang đầy mình nhưng thật ra rất hiền lành.

Nghe Chung Ngả nói vì nghĩ cách cứu bệnh nhân mà mắc mưa, cộng thêm sợ hãi cao độ dẫn tới bị cảm mạo, ông lập tức đồng ý cho cô nghỉ, còn dặn cô nên uống nhiều nước, ngủ nhiều để mau khỏi bệnh.
Cúp điện thoại, Chung Ngả khịt mũi, co gối ôm chăn tiếp tục vùi đầu ngủ.
Cô thật sự là sợ hãi cao độ, chẳng qua tên đầu sỏ gây nên là Quý Phàm Trạch.
Người phụ nữ nào cũng sẽ mơ mộng về nụ hôn đầu tiên của chính mình, hoàn cảnh lãng mạn, bầu không khí ấm cúng, cộng thêm chút cảm giác tim đập thình thịch… Nhưng thực tế luôn rất tàn khốc.

Chung Ngả có nằm mơ cũng không ngờ nụ hôn đầu của mình cái gì cũng không như tưởng tượng, sai thời gian sai địa điểm cũng sai luôn đối tượng, nhưng mà…

Có một thoáng vì cảm xúc quá mãnh liệt mà cô mất đi khả năng suy nghĩ.
Thời điểm bị cưỡng hôn, trái tim cô nhảy nhót giống như chú nai con sợ hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?
Trong lúc mơ màng, ngón tay Chung Ngả khẽ vuốt qua cánh môi, giống như nghĩ tới tình cảnh nào đó, nhưng cuối cùng cô cũng không suy nghĩ nhiều, cắn ngón tay ngủ như chết.
Xế chiều hôm đó, bệnh cảm mạo của Chung Ngả đỡ hơn rất nhiều.

Từ bé thân thể cô vốn khỏe mạnh, thêm buổi sáng ngủ một trận toát mồ hôi, cô tắm nước nóng sạch sẽ xong liền cảm thấy tinh thần phấn chấn trở lại.
Chung Ngả ăn hết một bát mì ăn liền như hổ đói, điện thoại di động cùng chuông cửa đồng thời vang lên.
Lê dép ra cửa được vài bước, mắt liếc thấy điện thoại hiện lên mấy chữ “Đỗ tâm thần”, đầu ngón tay cô không khỏi cứng đờ.

Trong lúc mở cửa ra, cô cũng trực tiếp ấn nút từ chối, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Cửa vừa mở ra, một bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh liền lập tức rời khỏi tay người bên cạnh, lao vào căn hộ một phòng ngủ của Chung Ngả giống như bé đang ở nhà vậy.
“Cô ơi, đêm nay con ngủ lại đây nhé!” Bé con kia đặt mông ngồi trên sô pha, vui vẻ lăn qua lộn lại.
Một dì chừng năm mươi tuổi đứng ở cửa cười cười: “Cô Chung, cậu Trầm đêm nay đi công tác không về, tôi lại có việc phải xin nghỉ, cho nên chỉ có thể phiền cô trông Tiếu Tiếu giúp tôi…”
Chuyện này Trầm Bắc đã từng nói trước với cô, cô gật đầu với dì giúp việc của nhà họ Trầm: “Không sao đâu ạ.”
Dì giúp việc đưa một cái túi nhỏ cho Chung Ngả: “Đây là quần áo để Tiếu Tiếu tắm rửa.”
“Vâng ạ.”
Trầm Bắc phụ trách hai chương trình của đài truyền hình, đi công tác là chuyện cơm bữa, mỗi lần không có người trông Trầm Tiếu là lại đến tìm Chung Ngả.

Hồi trung học hai người từng thầm mến đối phương, chỉ thiếu chút nữa là ở bên nhau nhưng cuối cùng lại vẫn bỏ lỡ người kia.

Cho nên đối với chuyện mà anh nhờ vả, Chung Ngả đều không từ chối.
Đương nhiên cũng có những lúc cô có lòng mà không giúp được, ví dụ như chương trình sắp tới, Chung Ngả gần như đã gọi cho tất cả những người bệnh mắc chứng sợ giao tiếp xã hội rồi nhưng không một ai chịu đi.

Người mắc bệnh tâm lý vốn đã không muốn để lộ bệnh tình của mình rồi, huống hồ là lên tivi, Chung Ngả cũng hết cách.
Về phần Trầm Tiếu, quan hệ của bé và Chung Ngả, nhìn độ dính người của bé là biết ngay.
Người giúp việc vừa đi, bé đã ôm đùi Chung Ngả, làm nũng nói: “Cô giúp con một việc được không ạ?”
Chung Ngả vuốt mái tóc trơn mượt của bé, trêu ghẹo nói: “Ôi, còn nhỏ tuổi mà con đã biết xin xỏ người lớn rồi.”
Trầm Tiếu buông tay, lấy từ trong cặp sách ra một thứ rồi ra vẻ người lớn nhét vào tay Chung Ngả, khẩu khí đặc biệt hào sảng: “Lấy vật này để trao đổi thì sao ạ?”
Chung Ngả nhéo nhéo con búp bê mềm mại trên tay, cười hỏi bé: “Sao lại là Baymax*?” Là bé Baymax mặc đồ Captain America.

“Bởi vì cô là Baymax của con mà! Vừa đáng yêu lại vừa tốt bụng…” Trầm Tiếu mỉm cười nói rất nghiêm túc, bé ngửa đầu lên nhìn cô, hai con mắt đen láy chớp chớp.

Lại nói Chung Ngả cùng Baymax còn có kỹ năng nghề nghiệp giống nhau nữa.

(Baymax là trợ lý chăm sóc sức khỏe) Cô phát hiện nhóc con Trầm Tiếu này càng ngày càng biết cách nịnh hót: “Được rồi, cô sẽ nhận.

Con nói đi, muốn cô giúp con làm gì?”
“Cô cho con mượn chút tiền được không ạ?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé hiện lên vẻ chờ mong.
Chung Ngả ngẩn người.
… Lời này nghe quen quen nha!
Cuối tuần trước vừa có người hỏi vay cô 100 tệ, sao hôm nay lại có người khác đến vay tiền rồi? Chẳng lẽ trên mặt cô có khắc hai chữ “Thần tài” hay sao?
Nhớ tới câu cửa miệng Trầm Bắc thường hay nói với cô “Đừng nuông chiều Tiếu Tiếu”, Chung Ngả nhìn bé lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối: “Cô không có tiền.”
Đôi mắt đen láy của Trầm Tiếu đột nhiên ảm đạm, bé buồn bã cúi đầu.
“Con cần tiền để làm gì?” Chung Ngả hỏi bé.
“Hai ngày nữa là sinh nhật papa, con muốn đi mua quà sinh nhật tặng cho papa.” Bé chu môi nói.
Chung Ngả ngạc nhiên, trong giây lát, cô chợt thấy xúc động.
Những đứa trẻ trong gia đình đơn thân thường nhạy cảm và dễ bị tổn thương hơn những bé lớn lên trong gia đình bình thường, nhưng cũng càng hiểu chuyện hơn.

Tình yêu của các em vĩnh viễn không thể phân chia cho hai người – ba và mẹ – như những đứa trẻ khác, trong thế giới của các em chỉ có một người thân duy nhất, điều đó cũng khiến cho tình cảm của các em sâu sắc và gắn bó hơn.
Chung Ngả hồi phục tâm trạng, kéo bàn tay nhỏ của Trầm Tiếu: “Đi thôi.”
“Ơ? Đi đâu ạ?” Bé con phản ứng chậm chạp.
“Đi mua quà sinh nhật cho papa con.”
“…… Yeah! Cô tốt nhất!”
Gần nhà Chung Ngả có một trung tâm thương mại lớn tên là Habour City.
Trời nắng nhưng ánh nắng không quá gay gắt, không khí ấm áp tràn ngập hương thơm của cỏ cây.

Xa xa, tòa nhà Harbour City cao chót vót chìm trong ánh sáng ấm áp khiến người ta có chút chói mắt.
Chung Ngả cố tình lờ đi cái điện thoại di động đang không ngừng rung lên kia, cô nắm tay Trầm Tiếu đi vào trung tâm thương mại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận