Sáu Năm Sau Ba Đứa Con Đáng Yêu Đưa Mẹ Đi Tra Tấn Người Cha Tổng Tài Cặn Bã


Hai chị em bây giờ thành ra như thế này, cũng thật sự khiến mọi người không hiểu gì cả.


"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tôi chẳng hiểu gì cả?"

"Ối dào, có gì mà không hiểu? Thì là người khiến cho bà cụ tức chết là Diệp Tử Hàm này.

"

"Không thể nào? Con bé trông cũng tốt lắm mà! Khi nói chuyện rất hay cười, giọng nói nhẹ nhàng, sao có thể làm ra chuyện ác độc như vậy chứ?"

"Ác độc ư? Chưa hết đâu! Vừa rồi không nghe thấy đoạn ghi âm nói gì sao? Cô ta gây chia rẽ tình cảm của em gái và người bạn trai cũ đã đành, còn giả vờ ra dáng vẻ chị gái vô tội để gây thêm chuyện.

Đây là một người hai mặt điển hình!"

"Ôi trời ơi! Mấy cô gái trẻ thời nay ác độc đến vậy sao?"

!

Xung quanh không ngừng vang lên tiếng xì xầm, ánh mắt mỉa mai như có mũi nhọn đâm sau lưng.


Diệp Tử Hàm có hơi bối rối.


Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Rõ ràng mọi thứ trước đó đều ổn mà.


Tuy nhiên, bây giờ cô ta vẫn muốn cứu vãn tình hình.



"Tiểu Vi! "

"Diệp Tử Hàm, nếu bây giờ chị rời khỏi đây thì tôi sẽ không làm thẳng tay như vậy, dù sao đây cũng là lễ tang của bà nội, Cho dù chị có ý đồ xấu, nhưng ít ra thì chị vẫn luôn ở bên cạnh bà nội.

"

Diệp Tiểu Vi nhìn cô ta chằm chằm.


"Nhưng nếu bây giờ chị cứ ở đây dây dưa thì đừng trách tôi không khách sáo!"

Diệp Tử Hàm đứng như trời trồng nhìn Diệp Tiểu Vi, tức đến xì khói.


Mặc dù cô ta không biết sai sót nằm ở chỗ nào, nhưng cô ta biết mình không thể thừa nhận điều đó.


"Tiểu Vi, chị biết bây giờ em đang giận, không thể nghe bất kỳ lời giải thích nào.

Chị có thể rời đi, chờ sau khi em nguôi giận thì chị sẽ giải thích với em đàng hoàng.

Nhưng em có thể cho phép chị được tiễn bà nội không?"

Cô ta quay lại nhìn bức chân dung đằng kia.


"Trước đây bà nội đã rất chăm lo cho chị, bây giờ lại xảy ra những chuyện này, chị cũng không thể cứ bỏ đi như vậy? Hơn nữa, cha mẹ cũng đã bị em đuổi đi rồi!"

Diệp Tiểu Vi lướt mắt nhìn cô ta, nhếch môi.


Tại sao trước đây cô không nhận ra Diệp Tử Hàm giỏi ăn nói như vậy?


Chỉ vài ba câu đã có thể hoàn toàn đảo ngược tình thế.


Những người vừa chỉ vào Diệp Tử Hàm mắng mỏ giờ đây lại nhìn cô ta với thái độ đầy thông cảm, ngược lại, cô lại giống như một người chỉ muốn trút giận mà không quan tâm đến tình hình chung.


Nhưng thời gian đã đến, cô cũng không thể quan tâm được quá nhiều thứ, cô bảo người chủ lễ bắt đầu tổ chức buổi tang lễ, coi như là ngầm chấp nhận yêu cầu vừa rồi của Diệp Tử Hàm.


Quản gia Hồ đứng sau lưng Diệp Tiểu Vi, có hơi bối rối.


"Tại sao không đuổi bọn họ đi cùng lúc? Cháu gái ruột của bà cụ đứng đầy bên ngoài, có thiếu gì một người như cô ta đâu?"

Diệp Tiểu Vi lắc đầu.


"Muốn ép chết người ta thì phải có lý do.

"

Diệp Tử Hàm đã nói đến mức đó, nếu cô lại đuổi Diệp Tử Hàm ra ngoài, chẳng phải sẽ bị chỉ trích và bị bắt bẻ sao?

Quản gia Hồ mỉm cười, không nói gì, rốt cuộc thì cô chủ chỉ muốn chơi cho vui mà thôi.


Khi buổi lễ đang diễn ra, Diệp Tử Hàm đắc thắng liếc nhìn Diệp Tiểu Vi, giấu đi nụ cười trong ánh mắt.


Dù bây giờ cô trở nên thông minh hơn thì sao? Chẳng phải vẫn bị cô ta quay như chong chóng đấy thôi?

Hơn nữa, nếu cô muốn cái công ty của gia đình đó thì được thôi! Cứ việc lấy đi!

Chẳng qua chỉ là một công ty đang nợ nần chồng chất, nếu có cho không cô ta thì cô ta cũng chẳng thèm!

Chỉ có Diệp Tiểu Vi cho rằng công ty đó là báu vật thôi!

Ánh mắt Diệp Tử Hàm rơi vào người quản gia Hồ bên cạnh Diệp Tiểu Vi, ánh mắt có chút sắc bén.


Dù sao thì sau khi lão già này trở lại Diệp Tiểu Vi mới thay đổi như vậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận