Sáu Năm Sau Ba Đứa Con Đáng Yêu Đưa Mẹ Đi Tra Tấn Người Cha Tổng Tài Cặn Bã


Diệp Tiểu Vi không biết về hành động lén lút của Diệp Tử Hàm.

Sau buổi lễ, bình tro cốt của bà nội được đưa ra nghĩa trang để an táng.

Và ai là người bê tro cốt của bà cụ lại gây ra một làn sóng tranh cãi khác.

"Tiểu Vi đúng không? Những chuyện này phải có quy củ, nhất định phải do con trai của bà cụ bê bình tro cốt, nếu cô muốn bê thì có thể bê di ảnh, nhưng không ai làm như cô cả."

"Đúng vậy đó! Như vậy chẳng khác nào muốn gây rối!"

"Cô làm vậy chẳng phải là có hơi quá đáng sao? Tôi biết giữa cô và cha mình có thể có chuyện gì đó, nhưng bà cụ phải được an nghỉ, các người không thể để xong việc rồi mới gây chuyện được sao?"

"Phải nghĩ cho tình hình chung, cái này mà cô cũng không biết sao? Thật uổng công sống nhiều năm như vậy!"

...

Trong mắt Diệp Tử Hàm hiện lên một nụ cười, cô ta cau mày, sau đó lại đứng ra nói lời tốt đẹp cho em gái mình.

"Mọi người, xin đừng nói nữa! Tiểu Vi...!thật ra em ấy cũng rất tủi nhục.

Nếu bà nội còn sống thì chắc chắn cũng sẽ không để em ấy chịu tủi nhục lớn đến vậy.

Em ấy muốn sao thì cứ làm vậy đi!"


Nhưng cô ta không giải thích thì không sao, cô ta vừa đứng ra giải thích thì những người đến tham dự lễ tang đã bùng nổ.

"Tủi nhục? Cô ta có tủi nhục gì? Cô ta suýt chút ra tay với cả cha ruột mình ngay trong lễ tang của bà nội!"

"Chứ sao nữa, trước là gây ầm ĩ trong lễ tang, vậy đã đành, bây giờ thậm chí còn muốn làm trái quy tắc lễ nghi, như vậy sao được?"

"Biến đi! Cô luôn miệng nói bà nội tốt với cô thế nào, mà cô lại trả ơn bà nội mình như vậy sao? Tôi thấy cô có lòng lang dạ sói, chẳng bằng súc vật!"

"Mau rời khỏi đây đi! Sau này muốn gây chuyện gì cũng được, nhưng hôm nay có chúng tôi ở đây thì nhất định không được!"

...

Diệp Tiểu Vi liếc nhìn Diệp Tử Hàm rồi lại nhìn mọi người, cô không khỏi cười lạnh.

Cô quay lại nhìn bà cụ vẫn đang mỉm cười trong bức di ảnh, cô mỉm cười lắc đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn đọng lại vẻ lạnh lùng và thù địch.

"Bà nội, bà nhìn xem, cháu không muốn làm lớn chuyện như vậy.

Nhưng có một số người không muốn!"

Mọi người thấy cô lại ở đây giả thần giả quỷ, họ đều cau mày yêu cầu cô nhanh chóng rời khỏi đây, đừng làm hoen ố chỗ ở của bà cụ.


Diệp Tiểu Vi lướt nhìn quản gia Hồ.

Quản gia Hồ gật đầu, liền gọi người vào, lập tức xuất trình một giấy bảo đảm và một bản di chúc.

"Khi tôi còn sống, toàn bộ tài sản lưu động và toàn bộ bất động sản của nhà họ Diệp đều thuộc về con trai tôi là Diệp Quỳnh Sơn.

Một khi tôi chết, số tài sản lưu động và toàn bộ bất động sản sẽ thuộc về cháu gái tôi là Diệp Tiểu Vi.

Ghi chú: Thời gian chuyển đổi là ngày tôi nhắm mắt! Hơn nữa, người nhà họ Diệp chỉ có quyền sử dụng, không có quyền sở hữu."

Nội dung của bản di chúc đơn giản, rõ ràng hơn.

"Nếu ai vi phạm yêu cầu trong giấy bảo đảm sẽ trực tiếp bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp, người đó sẽ không còn là thành viên của nhà họ Diệp nữa.

Tất cả tài sản do tôi đứng tên cũng không được phân bổ."

Mọi người sau khi nghe được những nội dung này, lập tức mở to mắt kinh ngạc.

Một là bởi vì bà cụ nhà họ Diệp lại còn có giấy bảo đảm!

Một nguyên nhân khác là trước đây mọi người đều cho rằng tài sản lưu động và bất động sản của nhà họ Diệp đều thuộc về Diệp Quỳnh Sơn, nhưng bây giờ họ mới phát hiện ra rằng chúng thuộc về bà cụ?

Diệp Tử Hàm cũng là lần đầu tiên nghe thấy điều này, cô ta cũng rất bất ngờ.

Diệp Tiểu Vi nhìn cô ta nở nụ cười.

"Cô Diệp Tử Hàm, xin vui lòng chuyển trả lại số bất động sản của nhà họ Diệp trước đó được chị chuyển nhượng ra ngoài về đây! Nếu không, tôi có thể khởi kiện!"

Sắc mặt Diệp Tử Hàm hơi thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận