Anh cũng không để ý lắm về cái chỗ nhô lên nho nhỏ ở phía bên kia giường, có lẽ là do anh vừa mới kéo chăn lên làm xộc xệch.
Nhưng anh ngủ nửa chừng thì đột nhiên bị giật mình dậy.
Một cảm giác ẩm ướt, nóng ấm lan ra khắp cơ thể.
Dưới ánh trăng, chiếc chăn bông bên cạnh động đậy.
Anh cau mày, nhanh chóng bật đèn ngủ, tay còn lại nhấc chăn bông lên.
"Mẹ ơi, lạnh! "
Cậu bé cuộn mình lại, bĩu môi nũng nịu lẩm bẩm.
Có lẽ cậu bé cảm nhận được điều gì đó nên đã bắt đầu động đậy từ từ tiến lại nép gần Cận Việt Thần.
Cận Việt Thần cúi xuống nhìn vết nước lớn trên ống quần, rồi nhìn đứa bé bên cạnh, sao lại không đoán được chuyện gì chứ?
Nhưng đứa bé này đến từ đâu?
"Dậy nào! Dậy nào! Cháu là ai? Từ đâu đến thế?"
Anh vỗ nhẹ vào má cậu bé để đánh thức.
Diệp Huyên mơ màng mở mắt ra, khi nhìn thấy đôi mắt đen láy mang vẻ tức giận của người đàn ông thì cậu bé chợt tỉnh giấc.
"Chú là ai?"
Cậu bé ngồi bật dậy, lấy chăn quấn quanh người mình, nhìn chằm chằm Cận Việt Thần.
"Sao chú lại ở trên giường của cháu? Mẹ cháu đâu? Anh trai và em gái cháu đâu?"
Không phải là cậu bé bị bọn buôn người bắt đi chứ?
Cũng đúng thôi!
Ai bảo cậu bé vừa xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, còn khôn ngoan lanh lợi nữa chứ.
Cậu bé đưa tay lên vuốt lại tóc, nghiêm túc nhìn kẻ bắt cóc Cận Việt Thần, càng nhìn càng cảm thấy có chút quen thuộc.
Hình như họ đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?
Chẳng lẽ là người quen gây án?
"A hèm!"
Cậu bé hắng giọng.
"Chú bắt cóc này, xin hãy thả cháu đi ngay bây giờ.
Gia đình chúng cháu rất nghèo, chưa kể ở nhà đông anh chị em, cha cháu còn bị bệnh sắp chết, chỉ có mẹ cháu phải làm việc cật lực để kiếm tiền nuôi anh em chúng cháu, nên không có tiền trả tiền chuộc cho chú đâu!"
Vừa nói xong, cậu bé lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Khoan đã!
Mẹ không thể trả tiền chuộc nhưng cậu bé đã nhìn thấy mặt kẻ bắt cóc, vậy có bị người này giết con tin không? Hay là bán cậu bé đến vùng núi nào đó?
Nếu không, giống như trên TV nói bán tim bán thận bán nội tạng gì đó, cậu bé cũng không thể chấp nhận được!
"Này chú bắt cóc, thật ra bệnh của cha cháu là do di truyền, cha cháu không chỉ sắp chết mà thật ra cháu cũng không sống được bao lâu nữa.
Nếu chú muốn bán cháu thì chắc chắn là một mối làm ăn thua lỗ, chú! "
Cận Việt Thần nheo mắt, đôi mắt lạnh lùng chế nhạo.
Chú bắt cóc?
Ở đâu ra nhóc con thần kinh này vậy?
Đã mấy ngày liên tục anh không được nghỉ ngơi đàng hoàng, bây giờ lại nghe cậu bé nói không ngừng nghỉ, anh đã nhanh chóng túm lấy cổ áo cậu bé ném thẳng vào lòng quản lý khách sạn.
"Xử lý đi!"
Diệp Huyên mở to mắt.
Chết thật!
Đây là hắc điếm à?
Cận Việt Thần không bận tâm đến suy nghĩ của họ, đã cáu kỉnh quay người bỏ đi.
Chỉ là, anh vừa đi được hai bước thì phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói đau lòng của một đứa bé.
"Cha ơi! Đừng bỏ con!"
Đột nhiên, toàn bộ sảnh khách sạn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Mọi người nhìn cảnh tượng này với sự kinh ngạc và khó tin.
Đứa bé này là con của Cận tổng sao?
Nhưng cũng đúng, nửa đêm như vậy ngoài con của mình ra thì Cận tổng có thể đưa con ai xuống đây chứ?
Nhưng không phải Cận tổng sắp cưới cô Lam sao?
Cái này!
Diệp Huyên thấy mọi người đều sững sờ trước việc làm của mình, nên đã thoáng hiện lên vẻ đắc ý, vội vàng nhéo vào đùi mình, sau đó khóc thét lên, nấc nghẹn.
"Oa, cha thật độc ác! Cha vì cưới người phụ nữ đó, cha không cần mẹ con đã đành, bây giờ ngay cả con cũng không cần nữa sao?"