Hà Gia Hoa tức tối thét lên: "Nói bừa! Đánh anh em tao còn dám đứng đó nói bậy nói bạ?"
"Người đâu! Đánh nó!"
Câu vừa dứt, bốn tay vệ sĩ đứng sau lập tức xông tới!
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Hà Gia Hoa này đúng là biết tranh thủ!
Giây lát sau, anh xông về phía đám người.
Bịch bịch bịch!
Mấy tiếng va đập nặng nề vang lên liên tiếp.
Chỉ trong vòng chưa tới một phút, bốn tay vệ sĩ đã lăn lộn gào thét trên nền đất!
"Sư phụ giỏi quá!"
"Đánh hay lắm!"
Trần Y Tuyết và Hàn Thất Thất phấn khởi hét.
Đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân lại đầy lo lắng.
Tuy cô không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn thấy được những kẻ này không có ý tốt.
Khóe miệng Hà Gia Hoa co quắp.
Sao tên này mạnh thế!
Nét mặt Lư Chấn trở nên nghiêm túc.
Hà Gia Hoa lạnh lùng nói: "Ông Lư, tên này rất giỏi đánh nhau, có lẽ tôi không thể trút giận giúp anh em tôi rồi!"
Lư Chấn nghiến răng nghiến lợi, bực mình nói: "Lẽ nào để con trai tôi bị người ta đánh oan vậy à!"
Hà Gia Hoa cười lạnh, giả bộ thở dài: "Hết cách rồi..."
Trương Minh Vũ cười sặc sụa: "Anh Hà, sao lại nói là hết cách rồi? Anh không định nói chuyện tôi muốn hợp tác với nhà họ Lư ra à?"
Ơ kìa...
Hà Gia Hoa chết trân.
Sao Trương Minh Vũ biết?
Những người xung quanh lại thấy mơ hồ.
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?
Thật lâu sau, Hà Gia Hoa nghiến răng lên tiếng: "Đúng rồi! Ông Lư, theo tôi được biết thì tên khốn này còn muốn hợp tác với quý công ty đấy!"
Lư Chấn căm tức thét to: "Đừng có mơ!"
Câu này làm Hà Gia Hoa nhẹ nhõm trở lại.
Trương Minh Vũ biết thì đã sao?
Hắn đã đạt được mục đích rồi!