Giờ đây, mắt Hàn Thất Thất bỗng sáng ngời.
Cô ta nhỏ giọng thảo luận với hai cô gái.
Lâm Kiều Hân tỉnh ngộ.
Cô chưa biết chuyện Trương Minh Vũ từng muốn hợp tác với nhà họ Lư.
Kế đó, ba cô gái đều tỏ vẻ tức giận.
Hà Gia Hoa thật là quá đáng!
Trương Minh Vũ vẫn giữ nụ cười trên môi, nghiền ngẫm nói: "Ông Lư, con trai ông ngu đã đành, sao đến ông cũng bị xoay như chong chóng vậy hả?"
Lư Chấn căm tức gào lên: "Thằng nhóc kia, mày nói cái gì đấy!"
Hà Gia Hoa vội vàng chen miệng: "Ông Lư đừng nghe thằng đó nói linh tinh!"
"Chắc chắn hắn đang tìm cách hợp tác với ông đấy!"
"Ông đừng trúng kế!"
Lư Chấn cười khẩy, đáp: "Hừ, cậu khỏi lo!"
"Không cần biết cậu ta làm nghề gì, dám đánh con tôi là thành kẻ thù của Lư Chấn này rồi!"
"Lư Chấn tôi đây không bao giờ hợp tác với kẻ thù!"
Trong mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ.
Mặc dù không hợp tác thì hơi rắc rối.
Nhưng... anh mà bị chuyện đó dọa ư?
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên đầy ẩn ý: "Ông Lư, cẩn thận chút, tên nhóc này ác độc lắm!"
"Không hợp tác với cậu ta... sẽ bị cậu ta trả thù đấy!"
Hả?
Vừa nghe đến đó, Trương Minh Vũ lập tức sửng sốt.
Ai vậy nhỉ?
Những người khác cũng bối rối ra mặt, ngoảnh nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Một người đàn ông trung niên đang thong thả từ cửa khách sạn bước vào.
Phong thái của người này vô cùng nổi bật, bên môi lại nở một nụ cười lạnh.
Đây là... Hà Trung Ninh?
Trương Minh Vũ lập tức hiểu ra.
Thảo nào Lư Chấn tới nhanh như vậy!
Thì ra đã có dự mưu từ trước.
Lư Chấn nhăn mày, hừ lạnh một tiếng: "Ngông cuồng nhỉ! Không hợp tác thì sẽ trả thù tôi?"