Vừa nghe đến đó, Lâm Kiều Hân cũng trợn to mắt.
Trương Minh Vũ bối rối nhìn cô ấy.
Nhà họ Hà còn chưa giải quyết xong, nhà họ Triệu anh cũng chưa xử lí thỏa đáng.
Tô Mang gượng cười, nói: "Chị biết em đang nghĩ gì, nhưng hiện nay nhà họ Hà có nhà họ Chung trông chừng, chúng ta đã giải quyết nhà họ Lư, nhà họ Hà sẽ không thể quật khởi lại được".
"Nhưng nếu em muốn tận diệt họ thì cũng là một việc vô cùng gian nan đấy".
Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.
Điều này anh cũng từng cân nhắc tới, nhà họ Chung là một thế lực cực lớn.
Tô Mang an ủi: "Nhưng em cũng đừng lo lắng nhiều, hiện giờ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì".
Trương Minh Vũ cố nặn ra một nụ cười: "Em biết".
Tuy ngoài miệng cười nhưng trong lòng anh rất khó chịu.
Kế hoạch lại bị gián đoạn rồi.
Lâm Kiều Hân thấy thế, lòng chợt thấy xót xa.
Trương Minh Vũ... đang cố gắng bảo vệ nhà họ Lâm, nhưng nhà họ Lâm có thể cho Trương Minh Vũ điều gì?
Tô Mang mím môi, lòng cũng hết sức khó chịu.
Đứa em mà cô ấy không yên tâm nhất... lại không cách nào bảo vệ được.
Haiz.
Tô Mang thở dài.
Trương Minh Vũ lại cười bảo: "Không sao mà chị ba, em sẽ không lo nghĩ quá nhiều, cố gắng phát triển thế lực của bản thân là đủ".
Tô Mang nhẹ nhàng gật đầu.
Cô ấy biết, áp lực đè lên người Trương Minh Vũ rất lớn.
Nhưng...
Chần chờ hồi lâu, đáy mắt Tô Mang lóe lên một tia kiên quyết.
"Em trai này, chị cần cho em biết một việc nữa", Tô Mang mỉm cười chua chát.
Trương Minh Vũ hơi chau mày, nhưng vẫn cười nói: "Vâng, chị nói đi, chuyện gì ạ?"
Lâm Kiều Hân cũng nhìn sang phía cô ấy, rất lấy làm ngạc nhiên.
Tô Mang cố gắng bình ổn lại hô hấp của mình, ngập ngừng một lúc vẫn không nói ra được.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Sao vậy nhỉ?
Hồi lâu sau, Tô Mang gắng gượng cười nói: "Em à, nhà họ Âu Dương... chỉ là một sự mở đầu mà thôi".
Vừa nghe cô ấy nói thế, Trương Minh Vũ lập tức sững người.
Thậm chí Trương Minh Vũ còn hoài nghi liệu có phải mình mới nghe lầm hay chăng?