Sao cô ta lại tới đây?
Theo bản năng, Trương Minh Vũ nhanh nhẹn mở cửa xe, ngồi vào.
Két!
Lại một âm thanh chói tai vang lên.
Chiếc xe lao ngay ra ngoài.
Trương Minh Vũ vội vàng níu dây an toàn, cột chắc cho mình, ánh mắt mờ mịt nhìn quanh.
Sao mình lại lên xe nhỉ?
Anh nghiêng đầu nhìn sang, Tần Minh Nguyệt đang nghiêm nghị nhìn thẳng.
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô... bảo tôi lên xe làm gì?"
Tần Minh Nguyệt trừng mắt với anh một cái, lạnh nhạt nói: "Tự anh bước lên, hỏi tôi làm gì?"
Ánh mắt cô ta lóe lên tức giận, chuyện lần trước cô ta còn chưa báo thù được đâu!
Cô ta cũng không biết vì sao mình lại bảo Trương Minh Vũ lên xe nữa.
Trương Minh Vũ nhún vai, nói: "Chính cô bảo tôi lên mà!"
Tần Minh Nguyệt lại trừng mắt nhìn anh, quát khẽ: "Tôi bảo anh lên là anh cứ lên à? Sao anh nghe lời tôi thế?"
Trương Minh Vũ cảm thấy cạn lời rồi.
Đầu óc có bệnh à?
Anh bèn lạnh nhạt nói: "Dừng xe! Tôi muốn xuống xe".
Tần Minh Nguyệt cũng lạnh nhạt đáp lại: "Không rảnh!"
Ái chà!
Trương Minh Vũ nổi nóng, lạnh lùng quát: "Không dừng lại là tôi nhảy xuống đấy".
Nói đoạn, anh cởi dây an toàn ra.
Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nôn nóng nói: "Thôi được rồi, giúp tôi chuyện này đi".
Trương Minh Vũ liếc sang, bình thản nói: "Dựa vào đâu mà tôi phải giúp cô?"
Tần Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng, quát: "Chuyện lần trước tôi còn chưa tính sổ với anh đâu. Giúp tôi lần này, chuyện đó coi như xí xóa".
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Lần trước?
Chuyện gì mới được?
Tần Minh Nguyệt nóng nảy bảo: "Ôi chao, anh đừng để ý lắm thế, giúp tôi chuyện này đi, thực sự rất khẩn cấp đấy".
"Tôi nghi ngờ hai người phía trước có buôn lậu súng ống đạn dược!"
"Có liên quan đến nhà họ Hà!"
Vừa nghe đến đó, Trương Minh Vũ lập tức chấn động cả người!
Nhà họ Hà?
Một giây sau, Trương Minh Vũ bắt đầu cảm thấy hưng phấn!
Nhà họ Hà... buôn lậu vũ khí?
Cái này...
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.
Đây chẳng phải cơ hội đưa đến tận cửa sao?
Tần Minh Nguyệt cười khẩy nói: "Tôi biết anh có mâu thuẫn với nhà họ Hà, giúp tôi việc này chắc anh cũng không thiệt nhi?"