Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, hôm nay tôi sẽ bán cho cô cái ân tình này".
Tần Minh Nguyệt liếc mắt.
Grùm!
Tiếng rồ ga lại vang lên!
Dù sao chỗ này cũng khá đông người, tốc độ chạy xe có hạn, không dễ luồn lách như đi xe máy.
Nháy mắt, khoảng cách đã kéo dãn ra.
Tần Minh Nguyệt điên cuồng ấn còi, ánh mắt sắc bén!
Trương Minh Vũ bắt đầu kích động.
Nhất định phải đuổi kịp!
Nháy mắt hai người đã lao ra khỏi thành phố.
Tốc độ của xe máy rất nhanh.
Nhưng tốc độ xe cảnh sát còn nhanh hơn!
Trong chớp mắt, khoảng cách đã sát lại gần chỉ còn hơn trăm mét!
Trên xe máy có hai người.
Người đàn ông mặc áo da phía sau xoay người, vung tay lên!
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Bốp!
Kính chắn gió lập tức xuất hiện vết nứt!
Tần Minh Nguyệt nhíu mày.
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, chiếc xe máy đã rẽ vào một tiểu khu khá cũ nát.
Xe cảnh sát xông lên!
Nhưng sau khi đi vào phát hiện ra không thấy tung tích của xe máy đâu!
Tần Minh Nguyệt lo lắng nói: "Người của chúng ta sắp đến rồi, anh giúp tôi giữ chân chúng!"
Trương Minh Vũ gật đầu.
Hai người mở cửa xuống xe, nhanh chóng đi vào trong tiểu khu tìm kiếm.
Trương Minh Vũ giơ tay nói: "Xe máy ở đó"!
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, bước nhanh qua đó.
Xe máy đang đỗ trước một tòa nhà.
Tòa nhà này chỉ có bốn tầng, trông rất cũ nát.
Hai người nhanh chóng xông đến cổng tòa nhà.
Tần Minh Nguyệt cẩn thận nói: "Tôi lên trước".
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng dựa lưng vào tường xông lên.
Trương Minh Vũ đi ngay theo sau.
Cửa phòng đều đóng, nơi đâu cũng là bụi, dường như lâu lắm rồi không có ai đến đây!