Sắc mặt Tần Minh Nguyệt nghiêm trọng, đứng cạnh Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Người đàn ông kia lạnh lùng mỉm cười, nói: "Giao hai tên này... cho tôi".
Chung Hải cung kính đáp: "Vâng!"
Trương Minh Vũ thấy vậy liền khiếp sợ!
Người này... có thân phận cao như vậy sao?
Một giây sau, Chung Hải liền khiêng Lâm Kiều Hân xông vào trong rừng cây!
Trương Minh Vũ sốt ruột!
"Đứng lại!"
Trương Minh Vũ hét lớn, lao qua như mũi tên!
Chung Hải không thèm để ý!
Tần Minh Nguyệt hét lớn: "Cẩn thận!"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Một giây sau, một nguồn lực cực lớn đập vào lồng ngực anh!
Cảm giác đau đớn ập tới!
Cơ thể Trương Minh Vũ mất không chế, đập mạnh xuống đất.
Ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng!
Tên này... còn kinh khủng hơn Chung Hải!
Một giây sau, người đàn ông tết tóc đuôi sam phóng thẳng đến chỗ Tần Minh Nguyệt!
Tròng mắt Tần Minh Nguyệt co rút lại!
Hoảng hồn đón đòn!
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Người đàn ông tết tóc đuôi sam đạp thẳng vào tay Tần Minh Nguyệt!
Tần Minh Nguyệt bay ngược ra sau, ngã xuống cạnh Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ muốn đứng dậy.
Nhưng chỉ hơi cử động, đau đớn liền ập tới!
Ngẩng đầu nhìn, người đàn ông tết tóc đuôi sam đang đứng trước mặt anh.
Từ trên cao nhìn xuống, cười khẩy liên tục.
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, trong lòng có dự cảm không lành!
Kinh khủng quá.
Người đàn ông tết tóc đuôi sam nói: "Cũng chỉ có vậy thôi, vô vị".
Nói xong gã ta liền nhấc chân lên!
Tròng mắt Trương Minh Vũ co rút!
Nhưng anh không cử động được!
Một giây sau người đàn ông tết tóc đuôi sam đặt chân xuống!
Trương Minh Vũ cảm thấy tuyệt vọng.
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, cô ta nghiến răng nghiến lợi, dường như đã quyết định điều gì đó!