Trương Minh Vũ ngồi ở ghế phó lái.
Chiếc xe nhanh chóng lao đi.
Tần Minh Nguyệt nghiêm túc hỏi: "Tin tức có đáng tin không?"
Trương Minh Vũ chần chừ đáp: "Chắc là đáng tin".
Quan trọng là bây giờ anh không biết rốt cuộc tin tức do người bên mình hay do kẻ địch gửi đến.
Nhưng ngoài ra anh không còn cách nào khác!
Tần Minh Nguyệt gật đầu.
Chiếc xe lao đi vun vút.
Không đến hai mươi phút sau, chiếc xe đã dừng ở cảng Hoa Châu.
Hai người xuống xe.
Bây giờ đang gần chiều tối.
Vừa xuống xe, mùi tanh ập tới.
Trương Minh Vũ vừa định đi.
Tần Minh Nguyệt nói nhỏ: "Cho anh cái này".
Nói xong liền lôi ra hai khẩu súng.
Trương Minh Vũ sững sờ.
"Tôi... dùng được sao?"
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi.
Tần Minh Nguyệt lo lắng noi: "Cứu người cấp bách, anh cầm đi".
Trương Minh Vũ nhìn hai khẩu súng rồi cầm lấy.
Mặc dù chưa dùng bao giờ, nhưng chắc không khó.
Tần Minh Nguyệt lại lấy ra hai khẩu súng.
Trương Minh Vũ cạn lời.
Chẳng trách eo cô ta cộm lên như thế.
Hai người nhanh chóng đi vào kho hàng hóa bên cạnh bến cảnh.
Xung quanh không có nhiều người.
Chỉ có lẻ tẻ mấy công nhân đang bê hàng.
Hai người giấu súng đi.
Tần Minh Nguyệt hỏi nhỏ: "Số bao nhiêu?"
Trương Minh Vũ đáp: "Số 2.36".
Nói xong hai người liền ngẩng đầu tìm kiếm.
Trương Minh Vũ nhanh chóng tìm được mục tiêu.
Số 2.36 là một kho hàng rất lớn, cửa đóng hết, vị trí khá vắng vẻ.
Trương Minh Vũ đi đến.
Nhìn xung quanh không có ai canh gác.
Tần Minh Nguyệt tựa đầu lên cửa.
Lắng nghe một lúc.
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt khẽ gật đầu.
Bên trong rõ ràng không có động tĩnh gì.
Trương Minh Vũ nhíu mày, nhịp tim bắt đầu tăng lên.
Lâm Kiều Hân... thực sự ở đây sao?
Nhưng việc đã đến nước này, dù là cái bẫy cũng phải vào!
Tần Minh Nguyệt tìm được một sợi dây kẽm.