Dứt lời, ông ta lao vọt lên!
Anh không thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái, tức tốc tháo hết dây trói trên người cô ra!
“A!”
Lâm Kiều Hân kinh ngạc hét lên, toàn thân bất chợt rơi xuống!
Anh giơ tay ra đỡ!
Chuẩn xác đón lấy cô ôm chặt vào lòng!
Cô bật khóc nức nở.
“Chết đi!”
Chung Hải giận dữ gào thét!
Ông ta dồn sức xuống chân lấy đà nhảy vọt lên!
Anh nheo mắt lại nhìn theo.
Ngay sau đó, một bóng người nhỏ gầy xuất hiện ngay trước mặt anh.
Tần Minh Nguyệt giơ súng ra, lạnh lùng quát: “Ông tưởng tình thế bây giờ vẫn giống vừa nãy sao?”
Chung Hải tức thì ngừng bước!
Họng súng đen ngòm mang theo lực uy hiếp mãnh liệt!
Anh thở phào một hơi, cởi trói trên tay Lâm Kiều Hân.
Cổ tay trắng muốt của cô hằn lên mấy vệt dây đỏ bừng.
Quần áo đều bị roi quất rách nát tươm, nói gì tới da dẻ bên trong…
Anh nghiến răng ken két, trái tim quặn thắt lại như đang rỉ máu!
Ông ta nhướng mày, lạnh giọng lên tiếng: “Người muốn bắt cô ta không phải nhà họ Chung chúng tôi. Cậu dám dẫn cô ta đi thì tự gánh hậu quả!”
Trương Minh Vũ nheo mắt lẩm bẩm: “Nhà Âu Dương sao?”
Ánh mắt Chung Hải đột nhiên sáng rực lên!
Làm thế nào mà cậu ta biết được?
Trương Minh Vũ bật cười cất giọng nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ thủ đoạn của nhà họ Chung các người. Sau này nhất định sẽ bắt các người đền tội gấp trăm lần!”
“Ông cứ xuống địa ngục trước chờ cậu chủ của ông đi!”
Nói rồi anh thẳng tay rút súng ra!
Con ngươi Chung Hải lập tức co rút lại!
Anh không chút do dự vươn ngón tay chạm vào cò súng!
Đoàng!
Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc vang lên!
Chung Hải lộn nhào sang một bên!
Không bắn trúng!
Đoàng đoàng đoàng!
Ánh mắt của anh lạnh hẳn xuống, liên tiếp bóp cò!
Thế nhưng tốc độ của Chung Hải thực sự quá nhanh, vừa né đạn vừa lao tới gần cửa sổ!
“Không ổn!”
Tần Minh Nguyệt vội vàng hét lên nhắc nhở!
Cô ta giơ súng, nhắm chuẩn, bóp cò! Một loạt động tác vô cùng nhuần nhuyễn!