Đoàng!
Tiếng súng nổ vang vọng khắp căn hầm!
Nhưng lúc này, Chung Hải đã đạp vào vách tường lấy đà leo lên cửa sổ trên mái!
Ngay sau đó, dưới chân ông ta toé ra máu tươi!
“Á!”
Ông ta đau đớn thét lên một tiếng, gồng mình nhảy bổ ra ngoài!
Không ngờ… ông ta lại chạy thoát!
Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày!
Năng lực bắn súng quá yếu!
Anh tức tốc lao vọt tới chỗ cửa sổ nhưng chẳng nhìn thấy bóng dáng của ông ta đâu cả!
Anh cảm thấy cực kỳ hối hận!
Trên mặt Tần Minh Nguyệt cũng tràn đầy áy náy.
Cô ta vốn định để Trương Minh Vũ tự mình báo thù, thế nhưng… lại quên mất anh không biết bắn súng…
Một lúc lâu sau, cô ta mới trầm giọng lên tiếng: “Chúng ta phải mau chúng rời đi, có lẽ người của bọn họ sắp tới đây rồi”.
Anh nặng nề gật đầu đáp lại.
Cô ta vội vàng chạy tới cổng căn hầm.
Còn anh ôm chặt Lâm Kiều Hân vào trong ngực!
Cô vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Lúc dựa vào lồng ngực vững chắc của anh, cảm nhận được mùi nam tính, cô bỗng thấy lòng mình an tâm hơn hẳn.
Đây chính là cảm giác an toàn sao?
Hai người họ nhanh chóng tiến tới cửa hầm.
May mà vẫn còn có thể ra ngoài!
Tần Minh Nguyệt dùng sức đẩy cửa.
Uỳnh!
Tiếng động chói tai đột nhiên vang lên.
Cửa hầm đã bị người ta khoá lại từ bao giờ!
Cô ta khẽ cau mày.
Bỗng có tiếng động cơ gào thét ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến!
Nhanh vậy sao?
Trương Minh Vũ nhíu mày!
Tần Minh Nguyệt thấp giọng quát: “Ra cửa sau!”
Đằng sau có một cái cửa nhỏ cũng bị khoá lại, thế nhưng còn dễ mở hơn rất nhiều.
Đoàng đoàng!
Cô ta nhắm súng vào đúng ổ khoá rồi bắn liên tiếp hai phát!
Cánh cửa bật mở.
Cô ta đẩy cửa ra.
Trương Minh Vũ bế Lâm Kiều Hân vọt thẳng ra ngoài!
Tần Minh Nguyệt theo sát phía sau.
Bên ngoài căn hầm là một con hẻm nhỏ chật hẹp!
Ở giữa chồng chất đủ mọi loại thứ đồ tạp nham.
Lâm Kiều Hân vội vàng lên tiếng: “Anh thả tôi xuống đi. Tôi chạy được”.