Anh gật đầu, đỡ cô đứng vững trên mặt đất.
Ba người họ cắm đầu chạy dọc theo con hẻm.
Tần Minh Nguyệt nhăn mày, giơ súng cảnh giác nhìn quanh.
Trương Minh Vũ cũng nâng cao tinh thần cảnh giác!
Bọn họ ngày càng đến gần cuối hẻm, trái tim của anh cũng sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng!
Nhưng đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng hô hoán vang lên: “Ở bên kia! Mau đuổi theo!”
Lòng anh trở nên căng thẳng.
Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ba gã đàn ông cao lớn đứng chờ ở đầu bên kia của con hẻm!
Tần Minh Nguyệt giơ súng bóp cò!
Đoàng đoàng!
Mấy người kia vội lùi lại, lợi dụng kho hàng để che chắn.
Không bắn trúng!
Anh lo lắng hét lên: “Ở bên này!”
Nói rồi anh tức tốc thay đổi phương hướng!
Lâm Kiều Hân chạy ở giữa, Tần Minh Nguyệt đi sau cùng!
Trương Minh Vũ nắm chặt khẩu súng trong tay, trái tim siết chặt!
Chẳng bao lâu sau ba người họ đã vọt tới đầu hẻm!
Mấy gã đàn ông ở sau lưng đã sắp đuổi tới!
Tần Minh Nguyệt nâng súng lên ngắm bắn!
Một tên không tránh kịp bị bắn trúng một phát vào cánh tay!
Trương Minh Vũ thấp giọng nhắc nhở: “Mau lên!”
Nói rồi lên xông thẳng ra khỏi con hẻm!
Chỉ cần lên được xe là sẽ an toàn!
Anh nghiến răng nghiến lợi tăng tốc, ánh mắt cũng bắt đầu tập trung quan sát bốn phía!
May mà xung quanh vắng tanh không một bóng người.
Nỗi lo trong lòng anh dần buông lỏng!
Bước chân anh thoăn thoắt tới gần nơi đỗ xe!
Bấy giờ đám người kia cũng xông ra khỏi nhà kho.
Nhưng bọn họ không có vũ khí nên anh cũng chẳng thèm quan tâm.
Chỉ còn cách xe chừng trăm mét nữa!
Đột nhiên có một tiếng xé gió vang lên: “Vèo!”
Trương Minh Vũ giật mình kinh hãi!
Anh không dám chậm trễ vội vàng kéo theo Lâm Kiều Hân ngã sang bên cạnh!
“Á!”
Cô khiếp sợ hét lớn.
Keng!
Tiếng động thanh thuý vang lên bên tai.
Anh hoàn hồn nhìn lại, lúc này mới giật mình phát hiện một chiếc ám khí sắc bén hình hoa mai cắm xuống lòng đất!