Cái này…
Anh không khỏi choáng váng.
Ám khí sao?
Trương Minh Vũ quay đầu lại, trông thấy một gã đàn ông đang đứng ở phía xa đắc ý cười lạnh, khí thế hùng hồn!
Không ngờ lại là gã đàn ông buộc tóc kia!
Đoàng đoàng!
Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc vang lên!
Đám người phía sau đã đuổi tới nơi!
Tần Minh Nguyệt bắn liên tiếp hai phát. Hai gã trong số đó lập tức ngã lăn ra đất!
“Trương Minh Vũ!”
Lâm Kiều Hân khiếp sợ gào ầm lên!
Anh giật mình kinh hãi!
Quay đầu nhìn sang mới bàng hoàng phát hiện Chung Hải đang xông thẳng tới chỗ cô!
Bước đi khập khiễng nhưng tốc độ vẫn nhanh khủng khiếp!
Cô hoảng loạn lùi lại ra sau!
Trương Minh Vũ dồn sức xuống chân lao vọt về phía trước!
Cả người anh bay vút lên, giơ chân đạp thật mạnh lên người Chung Hải!
Ông ta lập tức cau mày, giơ hai tay đỡ đòn!
Thế nhưng ông ta đã bị trúng đạn ở chân, khó mà đứng vững được!
Một cú đạp khiến ông ta phải lảo đảo lùi lại!
Thế nhưng ông ta vẫ tóm chặt cổ chân trái của Trương Minh Vũ, dùng sức hất cả người anh lên!
Toàn thân anh bị mất trọng lượng!
Rồi ngã ngửa ra đất!
Chung Hải cũng ngã lăn ra!
Mặt anh sa sầm lại, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an!
Anh ngẩng đầu lên, trông thấy gã đàn ông buộc tóc tuỳ ý phất tay.
Trương Minh Vũ hoảng hốt hét lớn: “Kiều Hân cẩn thận!”
Lâm Kiều Hân đứng sững sờ tại chỗ.
Tần Minh Nguyệt vẫn đang miệt mài chiến đấu, không có tâm trí để ý tới cô!
Ngay sau đó, cơ thể yếu ớt của cô run bần bật!
Trước ngực cô bị một chiếc ám khí cắm vào!
“Kiều Hân!”
Hai mắt anh đỏ ngầu!
Lâm Kiều Hân đau đớn đổ ập xuống, máu chảy ròng ròng!
Trong lòng anh lập tức dâng lên một luồng sức mạnh cuồng bạo.
“A!”
Anh điên cuồng gào thét, chân phải giơ lên đạp thẳng vào cánh tay Chung Hải!
Răng rắc!
Chỉ trong nháy mắt, cánh tay của ông ta đã trở nên vặn vẹo!
Ông ta đau tới mức da mặt cũng phải run rẩy!
Trương Minh vũ đứng bật dậy, lao thẳng tới bên cạnh Lâm Kiều Hân!