Trương Minh Vũ quát lên một tiếng: "Dừng tay!"
Nói đoạn, chân anh lập tức dồn sức, vọt nhanh tới đó.
Mấy viên cảnh sát giật mình, căng thẳng hẳn lên.
Giây lát sau, Trương Minh Vũ đã đứng trước người Lâm Kiều Hân.
Cục trưởng Đỗ quát lên một tiếng lạnh lẽo: "Cậu ta cũng đang có hành vi gây cản trở người thi hành công vụ, mang cả đi cho tôi!"
Mấy viên cảnh sát kia nắm chặt tay, đồng loạt xông lên.
Trương Minh Vũ nở nụ cười nhạt.
Cản trở người thi hành công vụ?
Anh cúi đầu nhìn, Lâm Kiều Hân vẫn lẳng lặng nằm đó.
Gương mặt cô vẫn trắng bệch ra.
Đây là cục cảnh sát?
Đã đến mức này, thì còn cần nó để làm gì?
Giây lát sau, mấy viên cảnh sát đã xông tới ngay trước mặt.
Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Anh đột ngột vung quyền.
Uỳnh!
Nắm tay anh nện thật mạnh ngay giữa mặt một viên cảnh sát.
Viên cảnh sát kia bay ngược ra ngoài.
Cục trưởng Phùng run rẩy nói: "Cậu... Cậu dám ngang nhiên tấn công cảnh sát! Cậu muốn chết đúng không!"
"Lên hết cho tôi!"
Vừa nghe được lệnh, mười mấy viên cảnh sát đồng loạt tiến lên.
Khí thế cực kì hùng hổ!
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, lửa giận trong lòng điên cuồng cháy lên.
Anh vốn tưởng tới nơi này đã được an toàn...
Nào ngờ...
"Xông lên!"
Một người trong số đó quát lớn.
Đám cảnh sát lập tức hăng hái xông tới.
Trương Minh Vũ không lùi bước, anh xông thẳng vào đám đông.
Quyền vung cước đá tung hoành giữa đám cảnh sát.
Bịch bịch!
Những âm thanh trầm đục liên tiếp vang lên.
Chưa đầy một phút, đã có ba, bốn gã cảnh sát bị hạ gục.
Cục trưởng Đỗ cắn chặt răng, quát lên giận dữ: "Bắt cô gái kia mang đi trước cho tôi!"