Lâm Kiều Hân cũng nghiêm túc ăn.
Đang đói muốn xót ruột mà được cho ăn một bữa thịnh soạn thế này thật là hạnh phúc...
Hai người nhanh chóng càn quét bàn ăn.
Lâm Kiều Hân lau khóe môi rồi ngồi yên trên ghế.
Trương Minh Vũ vui vẻ hỏi: "Tôi bế cô ra sofa ngồi nhé?"
Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, mắt sáng ngời.
"Ừm".
Trương Minh Vũ đi qua.
Lâm Kiều Hân ăn ý dang hai tay ra.
Động tác này làm Trương Minh Vũ cực kỳ ngượng ngùng.
Anh thuần thục bế Lâm Kiều Hân lên rồi lại gần sofa.
Từ đây tới đó chỉ vài bước chân nhưng cô vẫn ngoan ngoãn tựa vào ngực Trương Minh Vũ.
Không hiểu sao Lâm Kiều Hân lại hưởng thụ khoảnh khắc này.
Trương Minh Vũ mở ti vi lên rồi nói: "Cô xem ti vi đi, tôi đi dọn phòng một lát".
Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Đi đi lại lại trong phòng.
Ti vi đang mở.
Nhưng đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân cứ mãi hướng về Trương Minh Vũ.
Phút chốc, anh đã dọn phòng xong.
Lâm Kiều Hân cũng đã khỏe hơn rất nhiều, người không còn mềm oặt nữa.
Trương Minh Vũ rửa tay rồi qua chỗ cô, cười hỏi: "Sao không xem?"