Trương Minh Vũ nghe tới đó, lập tức cau mày.
Tại sao lại lòi ra một gia tộc nữa rồi?
Nhà họ Chu...
Nhà họ Chu?
Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Nhà họ Chu có phải có một người tên là Chu Cửu Yến không?"
Quan Na chau mày suy nghĩ, lại lắc đầu, nói: "Hình như... chưa từng nghe nói tới".
Chưa từng nghe nói?
Tĩnh Châu còn nhà họ Chu nào khác sao?
Trương Minh Vũ lại hỏi: "Chu Vân Phong thì sao?"
Anh chỉ quen biết hai người đó.
Quan Na gật đầu thật mạnh, nói ngay: "Đó chính là người phụ trách của tập đoàn Thiên Lãng".
Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Thế giới này thật nhỏ.
Thì ra là anh ta!
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của anh dần tắt.
Tuy Chu Vân Phong đã bị anh dạy cho mấy bài nhớ đời, nhưng Tĩnh Châu này dù sao cũng là sân nhà của anh ta.
Làm thế nào đây?
Lúc này, Trương Minh Vũ cũng bắt đầu băn khoăn khó xử.
Quan Na thấy thế, ánh mắt cũng ảm đạm đi phần nào.
Trương Minh Vũ có quen biết Chu Vân Phong.
Nhưng từ những biểu hiện của anh cho thấy...
Haiz.
Quan Na lặng lẽ thở dài một hơi, lòng lại bắt đầu phiền muộn.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân ai đó vang lên.
Trương Minh Vũ giật mình.
Anh nhìn về phía đó, lại thấy Hàn Thất Thất đang tiến tới gần, sắc mặt lành lạnh.
Trương Minh Vũ hơi nhướng mày.
Đúng rồi!
Song, không để anh kịp nói gì, Hàn Thất Thất đã lạnh nhạt lên tiếng: "Trương Minh Vũ, anh lợi hại thật đấy, vừa mới tới Tĩnh Châu một ngày thôi đã tìm được người cùng ăn điểm tâm sáng rồi cơ à?"
Nói đoạn, cô ta khoanh tay, thẳng lưng trừng mắt nhìn anh.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Quan Na cũng thoáng ngơ ngác.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Nói linh tinh gì đấy, đây là bà chủ khách sạn này".
Hàn Thất Thất lại nghiến răng, nói: "Ái chà, lại còn là một phú bà giàu có cơ đấy".
Lòng cô ta đang khó chịu không sao nói ra được.
Trương Minh Vũ càng sửng sốt.
Hôm nay Hàn Thất Thất làm sao vậy?
Đáy mắt Quan Na thoáng lóe lên, cô ta đứng dậy cười nói: "Người đẹp đây hiểu lầm rồi, hiện giờ anh ấy chính là ông chủ của tôi đấy".