Chu Vân Đình hoảng hốt ra mặt.
"Mày... Mày muốn làm gì?", anh ta bàng hoàng gào lên.
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Anh hỏi tôi dám không còn gì?"
"Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy".
Anh nói câu ấy rồi tiến lên một bước.
Hàn Thất Thất thầm giơ quả đấm lên.
Tẩn anh ta đi!
Không hiểu sao tâm trạng Chu Vân Phong cũng hồ hởi quá chừng.
Chu Vân Đình chỉ biết đứng sững như trời trồng.
Trương Minh Vũ dám đánh người ngay tại nhà họ Chu ư?
Trong chớp mắt, Trương Minh Vũ tiến tới.
Chu Vân Đình lùi về sau theo phản xạ, hốt hoảng la lối: "Bảo vệ đâu! Bảo vệ đâu!"
Anh ta vừa ra lệnh, hơn mười bảo vệ đứng ở cổng lập tức bao vây Trương Minh Vũ!
Chu Vân Đình thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Thất Thất khoanh hai tay trước ngực và nói một cách mỉa mai: "Ôi chao, lúc nãy anh hai hống hách lắm mà!"
"Sao giờ ỉu xìu thế này!"
Câu nói này làm mặt mày Chu Vân Đình xám xịt.
Ỉu xìu là thế quái nào!
Chu Vân Đình nheo mắt lại, lửa giận như sắp thiêu cháy cả lồng ngực.
Anh ta bị biến thành trò cười ngay trước mắt bao người ư?
Nơi này là nhà họ Chu đấy!
Chu Vân Đình nghiến răng ken két, phẫn nộ quát: "Thằng khốn, mày dám làm gì tao xem, hôm nay mày chết chắc!"
Một câu chửi đầy đe dọa!
Trương Minh Vũ vẫn mặt dày nở nụ cười tỏa nắng.
Chu Vân Đình hít sâu một hơi, giận dữ hét: "Bắt lại cho tôi!"
Nhận được mệnh lệnh, mấy tên bảo vệ xông về phía Trương Minh Vũ.
Một tia sáng sắc lạnh thoáng qua trong mắt anh.
Anh thụt lùi mấy bước để tạo khoảng cách.
Mấy tay bảo vệ nhanh chóng lại gần.
Ánh nhìn của Chu Vân Đình đầy trào phúng.
Lúc nãy mày láo toét lắm mà?
Giờ thì sao nào?
Ở đây có những mười mấy người đấy!