Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trương Minh Vũ nghiêm nghị nói: "Đừng vội, cũng đừng sợ, cứ từ từ thôi".
Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.
Hai người lại tiếp tục di chuyển.
Hồi lâu sau, bọn họ rốt cuộc cũng ra đến bên ngoài.
"Bọn chúng ở bên kia! Mau quay lại! Mấy người bị ngu à! Bọn chúng có xuống nước đâu!"
"Mày mới là đồ ngu! Rõ ràng chính mày nói bọn họ nhảy xuống nước rồi".
"Trách được tao chắc! Rõ ràng có tiếng gì rơi vào nước mà! Chắc chắn bọn chúng đã xuống nước xong lại trèo lên".
...
Những tiếng cãi nhau từ xa vẳng lại liên tục.
Trương Minh Vũ nghe được, chỉ lắc đầu giễu cợt.
Người nhà họ Âu Dương... cũng chỉ thế thôi?
Tuyệt thật!
Trương Minh Vũ không nán lại lâu, anh vội kéo Lâm Kiều Hân chạy về chỗ đỗ xe.
Lâm Kiều Hân vẫn nắm chặt tay Trương Minh Vũ.
Cô vừa chạy vừa nhìn quanh, đáy mắt vẫn tràn đầy lo âu.
Trương Minh Vũ ngoảnh đầu nhìn lại.
Bên trong nhà kho vẫn có mấy bóng người đan xen.
Bốn người trong đó vẫn đang chiến đấu với nhau.
Nhưng Trương Minh Vũ không quá lo lắng.
Long Tam với Dạ Thập Nhị có thể nói là ngang hàng.
Gã đại ca đã bị thương.
Long Thất có thể thắng chắc được gã ta.
Trương Minh Vũ không chần chừ thêm nữa, lập tức tăng tốc bước chạy.
Lâm Kiều Hân cũng chạy theo.
Xung quanh đều an toàn.
Nhưng lòng Lâm Kiều Hân lúc này vẫn bộn bề phức tạp.
Cô lại gây thêm phiền toái cho Trương Minh Vũ rồi.
Nhưng quan trọng nhất là... vừa rồi... cô bị…!
Mặc dù anh không cố ý...
Nhưng...
Cảm giác kì quái trong lòng cô không cách nào tan đi được.
Nhất là trong khoảnh khắc đó.
Thân thể cô dường như... có dòng điện xẹt qua...
Cảm giác đó...
Không không!
Mình đang nghĩ lung tung gì thế?
Lâm Kiều Hân âm thầm phỉ nhổ mình một cái, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Trái tim cũng càng loạn nhịp.
Trương Minh Vũ không hề phát hiện sự khác lạ từ phía cô.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới chỗ đỗ xe.
Bọn họ thoáng ngoảnh đầu nhìn.
Bốn người kia đã lên bờ.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười cười.