Đầu Trương Minh Vũ trắng xóa.
Không biết phải nghĩ gì!
Liễu Thanh Duyệt thấy vậy liền mỉm cười đắc ý.
Cô ấy nhanh chóng ngồi xuống giường, hai chân vắt chéo.
Trương Minh Vũ ngây ngốc đóng cửa.
Quay người...
Cảnh này...
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, nhưng tim vẫn đập rất nhanh.
Liễu Thanh Duyệt dùng ánh mắt hút hồn nhìn anh, quyến rũ hỏi: "Sao vậy? Chị... đẹp không?"
Trương Minh Vũ lớ ngớ đáp: "Đẹp..."
Nói xong anh mới hoàn hồn!
Mình nói gì vậy...
Liễu Thanh Duyệt mỉm cười vô cùng vui vẻ.
Sau đó cô ấy liền ngoắc ngón tay, khẽ đáp: “Em trai thối, còn không mau qua đây".
Trương Minh Vũ bắt đầu căng thẳng.
Qua đó?
Nếu như qua đó... mình còn quay lại được không...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À.... chị tư, không cần đâu, em đứng đây đợi là được".
Liễu Thanh Duyệt bĩu môi, kiêu ngạo nói: "Mau qua đây!"
Trương Minh Vũ sợ giật mình.
Cuối cùng chỉ đành đi nhanh qua đó.
Khóe miệng của Liễu Thanh Duyệt lại nhếch lên cao hơn.
Rất nhớ!
Trương Minh Vũ lúng túng ngồi xuống mép giường, không biết phải để tay ở đâu.
Gợi cảm quá...
Giọng nói quyến rũ của Liễu Thanh Duyệt lại vang lên: "Em trai, sao... không nhìn chị vậy?"
Nói xong mắt cô ấy liền lóe lên vẻ tinh nghịch.
Có vẻ rất vui.
Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "À... cổ em hơi đau".
"Chị tư, chị... mặc như này ra ngoài..."
Liễu Thanh Duyệt khó chịu liếc mắt nố: "Chị vừa tan ca liền qua đây đó, em trai thôi, đến Tĩnh Châu mà chẳng báo chị gì cả".
Trương Minh Vũ lập tức sững sờ.
Thình thịch!
Tim Trương Minh Vũ đập thình thịch!
Người đẹp gợi cảm làm hành động như một cô bé thế này...
Đúng là có phong vị khác!
Trương Minh Vũ cười nói: "Chị tư, sao em không nhớ chị được chứ, em chỉ muốn ngày nào chúng ta cũng ở bên nhau thôi!"
Liễu Thanh Duyệt quay đầu nói: “Nhớ chị mà chẳng có tí phản ứng nào à?"
"Còn không mau ngồi xuống đây".
Chẳng qua cô ấy là bà chủ mà?
Sao lại... mặc quần áo y tá...
Cuối cùng, Trương Minh Vũ vẫn không nói ra.
Liễu Thanh Duyệt bĩu môi nói: “Em trai thối không nhớ chị sao?"
Nói xong cô ấy lại trề môi.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.