Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Sao lại đau như vậy?

Lâm Kiều Hân lo lắng hỏi: "Minh Vũ, anh sao vậy?"

Mùi hương nhanh chóng lan đến.

Lâm Kiều Hân xông lại gần.

Trương Minh Vũ đau đớn nói: "Đau..."

"Đau?

Mắt Lâm Kiều Hân hiện lên sự lo lắng, cô nói: "Tôi gọi 113 nhé!"

Còn tiếp tục như vậy...

Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Đừng, đợi chút đã!"

Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm, lo lắng vô cùng!

Hừ!

Trương Minh Vũ thở hổn hển.

Một lúc sau cơn đau mới từ từ biến mất.

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Sao lại đau như vậy?

Không cẩn thận chạm vào sao?

Trương Minh Vũ bắt đầu nghi ngờ.

Càng lo lắng hơn.

Nhưng bây giờ anh không muốn đi viện, trừ khi không còn bất kỳ cách nào nữa...

Lâm Kiều Hân lo lắng hỏi: "Sao vậy? Đỡ hơn chưa?"

Trương Minh Vũ gật đầu.

Cơn đau ban nãy... anh chưa từng gặp qua!

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.

Cô lo ắng nói: "Vậy bây giờ phải làm thế nào? Cũng không thể để như vậy được..."

Trương Minh Vũ cảm thấy bối rối.

Đúng vậy, làm thế nào bây giờ.

Theo những gì Long Tam nói, hôm nay người của Thần Ẩn chắc cũng đến rồi.

Với tình trạng hiện giờ của mình... phải chiến đấu thế nào?

Haizz.

Cuối cùng, Trương Minh Vũ thở dài một tiếng.

Ngoại trừ đi viện ra... không còn cách nào khác?

Một lúc sau, Trương Minh Vũ bất lực nói: "Được rồi, mình đi viện thôi".

Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, cô đáp: "Được!"

Cô thả lỏng hơn nhiều!

Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ ngồi vào trong xe.

Trên đường Trương Minh Vũ đau đến mức nhe răng há mồm!

Nghiêm trọng hơn hôm qua nhiều.

Thứ quái gì thế này?

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Mau giải quyết thôi!

Mang theo vết thương thật sự khó chịu.

Không bao lâu sau, Lâm Kiều Hân liền đỗ xe trước cổng bệnh viện.

Cô đi tìm cái nạng.

Trương Minh Vũ ngồi trên xe, lặng lẽ nhìn bóng lưng vội vã của cô.

Khóe miệng cong lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui