Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bà cả và bà hai liếc nhìn nhau.
Mặc dù trong lòng cực kì không muốn, nhưng...
Hừ!
Bà hai hung hăng lườm Trương Minh Vũ một cái rồi mới đứng lên.
Bà cả cũng đứng lên theo.
Lâm Kiều Hân nói thẳng không hề cố kị: "Minh Vũ, chúng ta qua đó ngồi đi".
Trương Minh Vũ gật đầu đầy bất đắc dĩ.
Hai người nhanh chóng ngồi vào vị trí của bà cả và bà hai.
Lâm Tuấn Minh thấy thế, đáy mắt lóe lên sắc lạnh.
Lại bị cướp mất cơ hội thể hiện rồi!
Nhưng ngay sau đó, chợt có một bóng người lướt qua trước mắt anh ta.
Hả?
Lâm Tuấn Minh ngẩn ra.
Khi anh ta ngẩng lên nhìn, lập tức nhận ra Hàn Thất Thất đã thực sự ngồi vào vị trí mình vừa nhường lại.
Lâm Tuấn Minh nhếch miệng cười nhẹ.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt anh ta đông cứng lại.
Anh ta chợt nhận ra, chỗ của mình vừa rồi ở ngay cạnh bà cả.
Mà lúc này, Trương Minh Vũ đang ngồi ở vị trí của bà cả.
Như vậy...
Hàn Thất Thất đang ngồi ngay cạnh Trương Minh Vũ.
Mẹ kiếp!
Lâm Tuấn Minh lập tức trợn trừng mắt.
Trương Minh Vũ ngồi chính giữa, bên trái là Lâm Kiều Hân, bên phải là Hàn Thất Thất.
Hai người đẹp xuất sắc!
Vậy mà lúc này đều kề sát bên Trương Minh Vũ!
Lâm Tuấn Minh thấy thế, tức giận đến nghiến răng ken két.
Anh ta đố kị muốn chết!
Bà cả và bà hai đứng phía sau, hai gương mặt đều âm trầm tăm tối.
Bất mãn thì bất mãn...
Nhưng không ai dám đứng ra nói một lời.
Dẫu sao, đó là Hàn Thiên Hoa mà... Ai dám không nể mặt?
Bà hai lầm bầm: "Thật đúng là chó ngáp phải ruồi, sao nó lại gặp được nhân vật lớn như Hàn Thiên Hoa này cơ chứ!"
"Một Hàn Thiên Hoa thôi đã bị mày dùng không biết bao nhiêu lần!"
"Hừ!"
Bà ta nói rất nhỏ, nhưng mấy người ngồi gần đó đều nghe rõ, cả đám đều ghen tị ra mặt.
Đúng là chó ngáp phải ruồi!
Trương Minh Vũ lại chẳng hề để ý tới họ.