Chương có nội dung bằng hình ảnh
Rất nhanh, Lâm Kiều Hân đã bê lên bốn món ăn.
Hàn Quân Ngưng cũng lau tay rồi đi ra.
Trương Minh Vũ nhếch mép cười: “Chị sáu, không ngờ chị còn có tài nghệ này”.
Hàn Quân Ngưng đắc ý cười nói: “Chị sao lại không biết được chứ, chị nói cho em biết, chị là người phụ nữ có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp đấy, nếu như em…”
Vốn định nói đùa.
Nhưng sắp nói xong thì nhận ra sự tồn tại của Lâm Kiều Hân.
Vội vàng dừng lại.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên một chút bối rối.
Nói gì vậy?
Trương Minh Vũ trong mắt tràn đầy ngượng ngùng.
Lâm Kiều Hân không biết nhưng anh thì biết!
Dù sao đám người Tô Mang đã từng nói những lời như vậy.
Hàn Quân Ngưng bĩu môi.
Rất nhanh, hai người phụ nữ ngồi xuống đối diện Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ hưng phấn cầm đũa lên.
Gắp một miếng rau thử hương vị.
Trong đôi mắt đẹp của Hàn Quân Ngưng hiện lên một tia mong đợi.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, vui mừng nói: “Ngon quá”.
Lúc này khuôn mặt băng giá của Hàn Quân Ngưng mới lộ ra nụ cười.
Rất vui!
Trương Minh Vũ không còn do dự nữa, bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Thấy vậy, đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên một tia phức tạp.
Nếu như…
Cuối cùng Lâm Kiều Hân khẽ lắc đầu.
Không lâu sau, bữa sáng kết thúc.
Trương Minh Vũ di chuyển ngồi lên ghế sofa, ăn no cái bụng.
Lâm Kiều Hân và Hàn Quân Ngưng cùng dọn dẹp bát đũa.
Trương Minh Vũ thấy rất bất ngờ.
Không ngờ một người như Hàn Quân Ngưng lại biết làm việc nhà?
Rất nhanh sau đó Lâm Kiều Hân và Hàn Quân Ngưng lần lượt ngồi xuống ghế sofa.
Hàn Quân Ngưng khẽ nhướng mày, hỏi: “Em trai, chân sao rồi?”
Trương Minh Vũ cười he he nói: “Đỡ nhiều rồi, bây giờ đi lại không thành vấn đề”.
Ánh mắt Hàn Quân Ngưng sáng lên, nói: “Vậy chúng ta có thể luyện tập rồi sao?”
Hả…
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Mặc dù trong lòng cũng rất muốn, nhưng bây giờ phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đã…
Huống hồ…
Trương Minh Vũ cười gượng nói: “Chuyện đó… hay là để buổi tối tập đi chị, em…”
Hàn Quân Ngưng hơi nhíu mày, nói: “Em trai thối, quên hôm qua chị nói gì với em rồi sao?”
“An toàn là quan trọng nhất!”
Trương Minh Vũ mở miệng, nhưng hoàn toàn không biết nên nói gì.
An toàn quả thực quan trọng.
Nhưng…
Trương Minh Vũ nhất thời không biết nên làm như thế nào.