Chương có nội dung bằng hình ảnh
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ kể lại với Lâm Kiều Hân đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Tất nhiên, anh không nói về việc ở cùng Hàn Thất Thất trong khách sạn.
Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã kể xong.
Lâm Kiều Hân hoàn toàn chết lặng, ngồi đó rất bối rối.
Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới hỏi: "Nói cách khác... hôm nay anh mời Hàn Thất Thất đi ăn tối chỉ để cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ thôi sao?"
Hả?
Nụ cười phấn khích trên mặt Trương Minh Vũ đông cứng lại.
Câu hỏi này...
Mình đã nói về năm đối tác lâu như vậy, sao Lâm Kiều Hân vẫn cứ hỏi về... Hàn Thất Thất?
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Đúng thế”.
Tim Lâm Kiều Hân đập nhanh một cách khó hiểu.
Vô cùng thoải mái!
Trương Minh Vũ không vui nói: "Cô có thể tập trung sự chú ý vào các đối tác của chúng ta...”
Ồ...
Anh dứt lời, Lâm Kiều Hân lập tức lúng túng.
Hình như... hơi thái quá...
Lâm Kiều Hân gượng cười nói: "Vậy... chúc mừng anh”.
Trương Minh Vũ buồn bực nói: "Chúc mừng tôi gì chứ? Phải là chúc mừng hai chúng ta!"
Hả?
Lâm Kiều Hân lại ngơ ngác.
Cùng chúc mừng ư?
Trương Minh Vũ nở nụ cười xấu xa nói: "Thu hoạch của tôi chẳng phải cũng là thu hoạch của cô sao?"
Chuyện này...
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên chút bối rối.
Ngay sau đó, cô phản ứng lại.
Lâm Kiều Hân đỏ mặt, hắng giọng nói: "Anh... đáng ghét”.
Nói xong, cô quay đầu nhìn sang một bên.
Tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Thấy vậy, Trương Minh Vũ cũng bối rối.
Đáng... ghét ư?
Là sao?
Hơn nữa giọng điệu của Lâm Kiều Hân... là đang làm nũng à?
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Mặc dù rất mê người.
Nhưng... sao lời nói của Lâm Kiều Hân lại... không được tự nhiên như vậy...
Lâm Kiều Hân cũng phản ứng lại.
Chỉ muốn tát cho mình một bạt tai.
Lâm Kiều Hân ơi Lâm Kiều Hân, rốt cuộc cô đang làm gì vậy?
Bật đèn xanh cho người ta à?
Khụ khụ!
Lâm Kiều Hân ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài: "Vậy... có phải ngày mai anh lại bận không?"
Ồ...
Trương Minh Vũ lấy lại bình tĩnh, thờ thẫn gật đầu.
Anh vẫn chưa hoàn hồn sau những lời nũng nịu vừa rồi.
Rất kì lạ!
Sắc mặt Lâm Kiều Hân cũng ửng đỏ.
Xấu hổ chết mất...
Bầu không khí trong phòng khách lại rơi vào im lặng.
Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân đứng dậy nói: "À... Anh đi nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tắm...”
Nói xong, cô đứng dậy đi vào phòng tắm.
Ánh mắt của Trương Minh Vũ vẫn dán chặt vào lưng Lâm Kiều Hân.
Mãi đến khi nó biến mất...
Cạch.
Cửa đóng tiếng vang lên.
Hô hấp của Lâm Kiều Hân trở nên dồn dập, cô dựa vào cửa thở hổn hển.
Cố gắng bình tĩnh lại.
Bấy giờ, Trương Minh Vũ mới ngơ ngác nhìn đi chỗ khác.
Một lúc lâu sau, anh bắt chước giọng điệu của Lâm Kiều Hân, hắng giọng nói: "Đáng ghét!"
Nói xong, anh vội vàng che miệng.
Mình... đang nói gì thế nhỉ?
Thiệt tình...
Trương Minh Vũ nhanh chóng quay đầu nhìn sang một bên.
Mặc dù Lâm Kiều Hân không ở bên cạnh, nhưng anh... vẫn hơi chột dạ!
Nhưng anh không hề biết rằng hô hấp của Lâm Kiều Hân suýt ngừng lại!
Trợn mắt há mồm!