“Mày không biết xấu hổ thì cũng thôi đi! Mày biết người ta có thân phận gì không? Loại đũa mốc như mày mà cũng đòi chòi mâm son à? Người ta có bao nhiêu người theo đuổi, ai cũng có thể dễ dàng đập chết mày đấy!”
“Bây giờ thì hay rồi! Người ta mò tới tận nhà họ Lâm bọn tao luôn!”
Bà ta nổi giận đùng đùng, càng nói càng mất kiểm soát, cuối cùng gào ầm lên.
Nghe bà ta nói vậy, người nhà họ Lâm đều hãi hùng trợn tròn mắt!
Lúc đầu bọn họ vẫn đang nghĩ xem mình đắc tội với ai.
Nhưng nghe mấy lời của bà ta, bọn họ đều tỉnh ngộ!
Ngay sau đó, tất cả đều căm tức nhìn Trương Minh Vũ!
Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng trở nên phức tạp.
Nghe mọi người nhắc tới tin tức, cô cũng thầm thấy khó chịu.
Anh nhíu mày, lửa giận sôi sục trong lòng.
Người nhà họ Lâm không biết, nhưng anh lại biết rất rõ.
Chuyện này chính là tai hoạ ngầm từ lúc anh nhờ Liễu Thanh Duyệt cứu ông cụ Lâm.
Một lúc lâu sau, anh mới lạnh giọng nói: “Tôi và cô chủ nhà họ Hàn gì đó chẳng có quan hệ gì cả.
Các người thích nghĩ thế nào thì tuỳ, tôi muốn đi gặp ông nội”.
Nói rồi anh định cất bước đi vào căn biệt thự ở giữa.
Người nhà họ Lâm đã khiến anh thất vọng triệt để.
Anh không muốn phí lời với họ.
Bây giờ anh chỉ muốn nói cho ông cụ Lâm biết kế hoạch của mình, để sau này khi nhà họ Lâm gặp hoạ thì hai người còn có thể phối hợp trong ngoài với nhau.
Anh không thể không đề phòng một tổ chức khiến Long Tam phải coi trọng như vậy.
Nào ngờ anh mới đi được vài bước đã bị Lâm Quốc Long chặn đứng, lạnh lùng quát: “Cậu tưởng cậu muốn gặp bố tôi là gặp được à?”
“Cậu hại nhà họ Lâm chúng tôi thê thảm như vậy mà còn có mặt mũi đòi gặp bố tôi sao?”
Giọng nói của ông ta tràn đầy giận dữ.
Cả đám người nhà họ Lam cũng thi nhau chạy đến chặn đường anh, trừng mắt lườm nguýt!
Trương Minh Vũ nhắm mắt lại, lửa giận điên cuồng bùng lên!
Anh vừa cứu được Lâm Kiều Hân đã bị họ đối xử bạc bẽo như vậy.
Quan trọng là từ nãy đến giờ cô không thèm nói một lời nào!
Người khác không hiểu chuyện, chẳng lẽ cô cũng không biết gì sao?
Cô không nghe thấy chuyện về Thần Ẩn sao?
Anh ngẩng đầu nhìn cô, lạnh giọng hỏi: “Cô cũng nghĩ vậy à?”
Lâm Kiều Hân vô cùng do dự, trái tim siết chặt!
Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ đây trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh anh bế Hàn Thất Thất!
Cô cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng là anh đi ngoại tình, tại sao còn có thể ăn nói hùng hồn như vậy?
Thế là cô vẫn chẳng thể nói nên lời.
Trương Minh Vũ cười nhạt một tiếng, trong lòng thất vọng cực độ.
Trong tình cảnh này, anh chỉ nghĩ tới sự thật, không có tâm trạng nghĩ tới tin đồn giữa mình và Hàn Thất Thất.
Trong lòng anh biết đây chỉ là dựng chuyện.
Nhưng anh quên không nghĩ xem người khác sẽ nghĩ thế nào, chỉ bị lửa giận khiến đầu óc choáng váng.
Anh chưa kịp lên tiếng đã thấy Lý Phượng Cầm đi tới.